Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 112: Chương 112

Chương 112: Chương 112Chương 112: Chương 112
Chuong 112: Chuong 112 "Đậu tương nảy mầm cũng ăn rồi, gạo với bột ngô thì chưa ăn, ngày mai mẹ kêu anh lên thị trấn phía trên đổi gạo với bột ngô thành lương thực phụ.”
Có thể nói ý tưởng này với ý tưởng của Thẩm Gia Dương không bàn mà hợp.
Cho nên anh mới vui vẻ như vậy. Lương thực tích góp từ chỗ con gái một tháng nay không còn ít chút nào, đến giờ cũng phải có hơn hai mươi cân rồi.
Hôm nay làm tiệc đầy tháng cho con gái tuy rằng chẳng có bao nhiêu người, nhưng vẫn phải dùng đến kha khá lượng lương thực trong nhà, Thẩm Gia Dương nghĩ đây là do bản thân đã dùng đến lương thực trong nhà để tổ chức lễ đầy tháng cho con, nên phải nghĩ biện pháp bổ sung vào.
Vậy nên anh cứ luôn lo lắng khi nào mới có thể tìm được cơ hội thích hợp để đem số lượng này mang ra cho nhà mình dùng, kết quả bây giờ liền gặp một cơ hội tốt như thế.
Mẹ anh vừa vặn cũng có ý tưởng giống như vậy, gạo cùng bột ngô nhà mình ăn chẳng được bao nhiêu, còn lãng phí nữa, chi bằng đem đi đổi mấy lương thực phụ ăn vẫn tốt hơn.
Bởi vì sau khi vụ thu hoạch bắt đầu, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải ra ngoài làm việc rồi. Những ngày này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm sẽ không chịu được, cho nên phải tăng lên ăn đến ba bốn bữa.
Lương thực thời gian này cũng bị tiêu hao rất nhiều.
"Ngày mai sáng sớm anh đã phải rời giường lên thị trấn phía trên rồi, tới lúc đó đem đồ ăn nhà mình cùng với đồ ăn giấu trong phòng gom lại một chút, như vậy thì có thể đổi được nhiều hơn, lúc mẹ hỏi thì cứ nói gặp được người đang cân gạo với bột gấp là được rồi, cho nên đổi lấy lương thực phụ mới dễ dàng hơn, như vậy vẫn tốt hơn so với việc nói anh nhặt được lương thực vê!”
Dù sao mẹ cũng không thể đi tới tận thị trấn phía trên để hỏi người ta đổi cho mình bao nhiêu lương thực được.
"Em thấy vậy cũng được." Thẩm Tiểu Vũ có chút ngạc nhiên: "Tuy bột ngô cũng chẳng phải là lương thực chính, nhưng bột ngô lần trước đưa cho mẹ ngon hơn bột ngô của thôn chúng ta rất nhiều, người của thị trấn chắc chắn sẽ biết phân được hàng tốt hàng kém.'
Dù là ở bất cứ thời nào thì cũng đều có người giàu người nghèo. Nếu không có thì chỉ có thể là chưa thấy qua mà thôi.
Ít nhất người ở thị trấn hầu hết đều có điều kiện sống tốt hơn người của nông thôn bọn họ rất nhiều. Cho dù ngoài mặt chỉ giả nghèo, vẫn có rất nhiều nhà có của ăn của để.
"Đúng." Thẩm Gia Dương gật đầu: "Vừa lúc lần này tiệc đây tháng của Tiểu Vũ phải dùng đến kha khá lương thực, anh còn nghĩ muốn nhanh chóng tìm cách thêm đồ cho nhà, đúng lúc lại có cơ hội như vậy. Mẹ còn kêu anh tiện đường di tới thăm Gia Ngọc, hình như con bé sắp sinh rồi!"
Thẩm Uyển tính toán ngày, phát hiện ra ngày sinh của em chồng cũng sắp tới rồi.
Không khỏi có chút lo lắng: "Mấy ngày hôm nay bận bịu quá, không tới thăm Gia Ngọc được, anh tới thăm con bé là được rồi, lần đầu sinh chắc chắn sẽ có chút khó khăn, anh tới thăm có thể khiến Gia Ngọc yên tâm hơn một chút.” Phụ nữ sinh con có thể nói vừa khó vừa dễ.
Dễ dàng vì ở nông thôn nhiều người không coi trọng chuyện này, cảm thấy việc đàn bà sinh con là việc vừa đơn giản vừa bình thường, thậm chí còn có người đang làm việc trên ruộng liền sinh con ngay tại đó luôn, khó là bởi vì nếu không chuẩn bị tốt, phụ nữ mang thai lúc sinh con rất dễ mất mạng.
Thẩm Uyển chưa sinh con bao giờ nhưng cô ấy cũng biết rõ sinh con là chuyện rất nguy hiểm.
Đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng. Thẩm Gia Dương gật đầu, thấy cô ấy có chút lo lắng liền trấn an nói: "Yên tâm, Từ Quý đối với Gia Ngọc rất tốt, có cậu ấy thì không cần quá lo lăng đâu."
Thẩm Uyển nghe xong thấy cũng đúng.
Từ Quý đối với em chồng cô ấy cũng không khác chồng cô ấy đối xử với cô ấy là bao, tuy rằng không thân thiết được như chồng cô ấy, nhưng vẫn có thể được coi là một người chồng tốt.
Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà định rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận