Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 62: Chương 62

Chương 62: Chương 62Chương 62: Chương 62
Chuong 62: Chuong 62 Sau khi thay tã xong, Thẩm Uyển nhịn không được mà sờ sờ bụng với đùi nhỏ của bé cưng, thịt mềm đầy trên tay khiến cô ấy không khỏi cảm thấy thoải mái: "Nhẫn quá, mềm quá, sờ thoải mái thật đó!"
Thấy bộ dáng bé cưng không còn quá vui nữa, cô ấy liền xoa xoa nhẹ cái bụng nhỏ của bé cưng, cười khanh khách nói: "Được rồi, đổi xong tã rồi, Tiểu Vũ lại là một bé cưng sạch sẽ xinh đẹp rồi!"
Đây cũng là do cô ấy quan sát được.
Mỗi lần đi vệ sinh bé cưng dường như sẽ không được vui cho lắm, ngoài ra cô còn có rất nhiều biểu tình khác nhau, biểu hiện cho những tình huống khác nhau, khiến cho cô ấy muốn quan sát bé cưng đến nghiện luôn rồi!
Bởi vậy mấy hôm nay khi ở cùng với bé cưng trong phòng, mỗi ngày Thẩm Uyển đều dành chút thời gian quan sát nghiên cứu các loại biểu cảm mà bé cưng dùng để biểu đạt hàm ý của mình, làm nhiều lần như vậy đương nhiên sẽ trở thành nghiện.
Bởi vì như vậy rất vui, cũng rất khiến người khác như thể vừa làm được gì đó hay ho.
Thông qua việc phán đoán những biểu cảm mà bé cưng dùng để biểu đạt hàm ý của mình, có thể có được cách phản ứng đúng đắn, đây là chuyện mà Thẩm Uyển hay làm trong mấy ngày nay, nếu không phải vì bé cưng còn quá nhỏ, biểu hiện của cô lúc muốn đi vệ sinh sẽ càng rõ hơn, thực sự quá thông miinh rồi!
Tâm tình của Thẩm Tiểu Vũ từ đang thẹn thùng bỗng nhiên trở nên tốt lên.
Chắc trong vòng vài ngày là cô sẽ không cảm thấy thẹn vì chuyện này nữa, khả năng thích ứng của con người đôi khi đúng là lớn đến khủng bố, vậy mà có thể khiến tâm tính của một người trưởng thành như cô có thể đi tiểu trước mặt người khác mà mặt mày không đổi sắc...
- Đây rốt cuộc là không có đạo đức hay nhân tính vặn vẹo?
Đúng là còn phải suy tính thêm! Sau chín giờ tối, người trong thôn cơ bản đã ngủ hết rồi.
Bây giờ đang là giữa hè, trời tối khá muộn, đến tám giờ mới hoàn toàn tối hẳn, sau khi trời tối, con người cũng chẳng có gì để làm, những người lên giường sớm thậm chí giờ này đã ngủ rồi.
Bởi vì trời đã tạnh mưa rồi nên thơi tiết cũng gân khôi phục lại trạng thái oi bức như lúc trước, nhưng cũng vì mưa đã tạnh nên không khí không còn u ám nữa, đến tối ánh trăng treo trên cao bắt đầu ló ra.
Hai vợ chồng ông bà lão Thẩm đi vào phòng.
Hai vợ chồng họ vẫn chưa có ngủ, bà lão câm chiếc quạt hương bồ trong tay mà quạt qua quạt lại, giường họ nằm ngay cạnh cửa sổ, mà cửa sổ đối diện với ngay sân sau, thời điểm ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được bóng người bên trong.
Bà lão cầm đồ ăn mà con trai ba lấy quay trở về, lại nói rõ lý do mà anh giải thích với bà cho ông lão nghe, nói xong liên hướng về phía ông hỏi: "ong nghĩ thế nào về chuyện này?”
Ông lão đang nằm ngay ngắn trên giường, hai tay đặt lên bụng, đây là thói quen hình thành do lúc trước đi lính, vẫn được ông duy trì tới hiện tại, đã sớm trở thành thói quen như vậy cũng chưa nghĩ tới việc sửa đổi, như vậy cũng rất tốt. Nghe bà lão nhà mình nói vậy, thanh âm ông có chút mơ hồ nói: "Này có gì mà phải nghĩ, tính cách của thăng ba như thế nào làm cha mẹ như chúng ta còn chưa rõ sao, nếu nó đã nói không trộm không tranh cái gì, thì cũng không cân lo lắng đâu, nếu nó không muốn nói thì đừng hỏi nữa, đợi đến khi nó muốn nói thì sẽ tự giác nói!"
Bà lão vốn cũng nghĩ vậy, chỉ là bà đã quen với việc gặp phải chuyện gì cũng sẽ nói với ông lão nhà mình rồi, nếu nghe ông hoặc là chấp nhận hoặc là ủng hộ, bà sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút. "Được, cứ vậy đi, ngủ đi, không còn sớm nữa rồi."
"Ừ, bà cũng ngủ sớm đi."
Thẩm Gia Dương không biết cha mẹ mình trước khi đi ngủ còn hàn thuyên mấy câu về bản thân anh, mấy ngày rồi anh chưa được làm việc với vợ, có chút nhớ rồi, nhưng trên giường giờ có thêm một bé cưng, cứ luôn cảm thấy không được thuận tiện cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận