Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 88: Chương 88

Chương 88: Chương 88Chương 88: Chương 88
Chuong 88: Chuong 88 Bọn họ là người một nhà, không có ai bắt nạt ai hết, không cần lo lắng gì nhiêu, dùng được thì cứ dùng thôi Chỉ là bây giờ nghe Thẩm Gia Dương cầm lấy hộp thịt nói sẽ tự bọn họ ăn khiến Thẩm Tiểu Vũ vui vẻ vô cùng.
Không uổng công cô lúc lấy đồ ra lo lắng den đủ chuyện!
Thẩm Uyển trong hau hết mọi chuyện đều nghe theo chồng mình, nhất là trong những lúc bản thân không thể đưa ra được chủ ý, cô ấy sẽ càng theo bản năng mà nghe theo quyết định của Thẩm Gia Dương. Bởi vậy ngay sau khi nghe chồng nói xong, cô ấy chỉ hơi ngây ra một chút rồi lập tức tiếp nhận.
Trong lòng còn nghĩ đợi ăn thịt trong hộp xong sẽ xé giấy dán trên đó ra rồi lấy hộp để đựng kim châm cúc áo gì đó, đây là phương pháp xử lý sau khi ăn xong cũng nghĩ được luôn rồi.
"Được." Đáp ứng xong một tiếng cô ấy liền thuận tay cất cả thịt hộp lên tủ đầu giường.
Tủ đầu giường vốn dĩ chỉ được dùng để đựng quần áo, có chiếc chăn mỏng màu bạc còn được dùng để bọc vài thứ đồ linh tinh, hiện tại được lấy ra để chuyên dùng cho việc che đậy mấy thứ tốt mà Thẩm Tiểu Vũ đưa ra.
Vì vậy Thẩm Uyển còn cẩn thận tính thời gian định tìm một ván gỗ để tạo ra một tâng đựng đồ nữa trên tủ đầu giường.
Bởi vì bỏ nhiêu thứ tốt như vậy quang minh chính đại mà đặt ngay trên tủ đầu giường, cho dù có khóa lại rôi cũng khó mà yên tâm được. Nếu có thể tạo nên một tâng để đồ nữa, có thể cất mấy thứ đồ không nên để người khác nhìn thấy này xuống sâu hơn, dù mỗi lần lấy ra để dùng sẽ hơi phiền toái một chút, nhưng còn tốt hơn là so với việc bị bại lộ!
"Vậy còn đống đậu tương kia thì sao?" Sau khi cất thịt hộp đi, Thẩm Uyển vừa nhớ ra đống đậu tương mà chồng mình vừa nhắc tới: "Có nên đưa cho mẹ không? Tới lúc đó nên nói thế nào giờ? Có còn nói là nhặt được không?”
Mấy vấn đề này nhắc tới cũng khiến cô ấy đau đầu không thôi. Khó lắm mới có được thứ tốt như vậy trong nhà, lại không thể nói thật ra mấy thứ này từ đâu tới, nếu không đưa thì đã không phải phát sâu như vậy, nhưng chuyện này hoàn toàn không hề dễ xử lý.
Hai vợ chồng bọn họ được ăn ngon như vậy còn cả nhà thì không, thế cũng quá áy náy rồi. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Không được." Chủ ý của vợ lập tức bị Thẩm Gia Dương từ chối ngay: "Đồ lần trước đưa cho nhà còn chưa dùng tới, bây giờ anh lại mang ra nữa thì không phù hợp chút nào, hơn nữa mỗi lần có là lại phải lấy cớ để mang ra cũng không được."
Cứ như vậy tỷ lệ bị bại lộ là rất cao. Sau khi nói xong ánh mắt Thẩm Gia Dương liền dừng trên đống đậu tương, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhưng ngoài miệng lại nói: "Mấy thứ đồ này quá tốt, gạo cũng có thể coi là lương thực, nhưng lương thực phụ thì không giống, tất cả đều lấy mà ăn thì quá lãng phí rồi!"
Còn có vài điều anh chưa nói, chính là thường xuyên mang lương thực ra không những tốn thời gian giải thích mà còn dễ gây ra suy nghĩ sai lâm cho mọi người trong nhà-
Khi nào thiếu đi lương thực thì anh có thể thoải mái mà lấy ral Điều này thì càng không thể.
Cho dù bọn họ có là người thân, thì tuyệt đối không thể hồ đồ trong chuyện như vậy được.
Thẩm Uyển nghe chồng mình nói như vậy, còn đang trầm mặc, ánh mắt bỗng sáng lên: "Anh nghĩ ra được cách nào chưa?”
Thẩm Gia Dương hơi hơi cười: "Có chút rồi."
Không cần Thẩm Uyển truy vấn, anh liền đến sát bên cạnh nói ra suy nghĩ của mình.
Vợ của mình thì không có gì phải gạt hết.
"Anh nghĩ như vậy đó, mỗi ngày một lần, lương thực vẫn còn ít thì không thể lấy ra được, rõ ràng nên tích trữ lại trước đã, anh lựa thời gian thích hợp đem mấy thứ này lên thị trấn trên đổi ít lương thực phụ, chắc chắn sẽ còn đổi được nhiều hơn.
Thẩm Tiểu Vũ nghe Thẩm Gia Dương nói vậy liên nắm chặt bàn tay lại.
Tuy rằng họng không phát ra tiếng, nhưng ý tứ cứ vậy mà được biểu đạt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận