Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 105: Chương 105

Chương 105: Chương 105Chương 105: Chương 105
Chuong 105: Chuong 105 Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm cái gì vậy?
Đây là những câu nói mà bọn họ luôn tự hỏi khi nhận được bài học từ đại đội trưởng Thẩm.
Một đám người trẻ tuổi tự cho mình là lợi hại lại không có cách nào đả đảo lại được người mình phải gọi bằng chú hoặc ông, chuyện này đối với những kẻ trẻ tuổi có lòng tự trọng cao giống như bị thiên lôi đánh xuống vậy, ai cũng phải choáng váng!
Nhưng cho đến cuối cùng, mấy người "dũng sĩ” này cũng phải nhanh chóng trở thành người ủng hộ đại đội trưởng. Đại đội trưởng nói gì bọn họ cũng nghe, đại đội trưởng làm gì bọn họ cũng không hề dị nghị, lúc làm việc đều xung phong lên làm trước, thậm chí còn giúp đại đội trưởng đi tóm mấy tên định trốn ra chỗ khác về chỗ đại đội trưởng để nghe giáo dục tư tưởng, hoàn toàn phản bội đồng bọn của chính mình.
Thời gian đó trong thôn náo nhiệt đến nhường nào, nhà nào nhà nấy đều rất náo nhiệt.
Đến cả những gia đình có con cái nằm trong danh sách thuyết giáo của đại đội trưởng cũng đều rất vui, thậm chí còn giúp đỡ đại đội trưởng làm mật báo, hành động cũng rất nghiêm túc, điều này khiến những người trong thôn cảm thấy rất thú vị và hài lòng.
Thời điểm đó chính là lúc uy nghiêm của ông lão dành được sự tím nhiệm của mọi người trong thôn.
Cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật từ lúc đó đến bây giờ còn chưa được mười năm, lúc trước có rất nhiều kẻ lười nhác du côn, bây giờ hầu hết mọi người đều rất chịu khó, cũng sớm dựng vợ gả chồng hết rồi.
Nhưng đại đội trưởng trong mắt bọn họ vẫn là một người có thể một tay quật ngã được những kẻ ương ngạnh, cũng là một trưởng bối mà bọn họ cảm kích không thôi, nếu không có sự cố gắng cùng kiên trì của đại đội trưởng, bọn họ không thể có được gia đình đầm ấm mà sống thư thái qua ngày như vậy được.
Những đội trưởng hoặc cán bộ của những thôn khác dù kiến thức sâu rộng cũng phải học hỏi thêm ông lão, nhưng không biết là do bọn họ không có năng lực thuyết giáo như ông lão, hay là cảm thấy không thoải mái tự nhiên, vẫn là không thể một tay quật ngã người khác được.
Mà đội hai vẫn còn sót lại vài kẻ không bài trừ được, còn dai hơn cả đỉa.
Thẩm Tam Lạt chính là một trong số đó.
Lúc trước vừa mới được nằm trong danh sách thuyết giáo của ông lão xong, nhưng nói với anh ta như nước đổ đầu vịt vậy, cũng không biết xấu hổ là gì, ông lão nói cái gì anh ta cũng chấp nhận, nhưng sau đó hoàn toàn không để vào trong lòng.
Một lần hai lần ông lão còn có thể kiên trì được một chút.
Nhưng nhiều lần quá, ông lão cũng không biết là do vô dụng hay tốn thời gian với sức lực nữa, ông dựa vào chức trách của đại đội trưởng, nguyện ý giúp đỡ những người bề dưới trong phạm vi cho phép của mình, nhưng nếu không thay đổi nổi, ông cũng thực sự không còn biện pháp nữa.
Ông là người, không phải là thần. Sao có thể cứ như vậy mãi được?! Cho đến bây giờ, ông thực sự rất ít khi thuyết giáo người khác so với lúc mới lên làm đại đội trưởng, bởi vì không còn ai để ông thuyết giáo nữa rồi, bây giờ Thẩm Tam Lạt lại tự mình nộp mạng như vậy, ông lão cũng không khách khí mà nhận người luôn.
Thẩm Uyển với chị dâu ba Thẩm biết Thẩm Tam Lạt là người bị cha chồng ngó lơ, vậy cho nên lúc này cha chồng thuyết giảng như vậy không phải là vì mong anh ta sẽ học được điều gì, dù sao người nhiêu năm như vậy rồi mà không có chút thay đổi nào, không thể nói một hai câu là thay đổi anh ta được.
Cho nên lần thuyết giáo này chính là vì muốn dạy dỗ anh ta.
Dù kiên trì đến đâu cũng phải nghe vào một chút, phương thực giáo huấn lấy dao cùn cắt thịt này đối với những kẻ lưu manh không có mặt mũi rất hữu dụng, tuy rằng không thể thay đổi được bản chất của anh ta, nhưng có thể khiến cho bọn họ không dám tùy tiện động vào ông lão trong một thời gian dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận