Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 177: Chương 177

Chương 177: Chương 177Chương 177: Chương 177
Chuong 177: Chuong 177 Cô ấy xách giỏ trúc lên, xoa xoa đầu con gái: "Sao lại không để em trai giúp con xách về, bọn nhỏ là con trai mà, con không cần chiều chuộng bọn chúng như vậy đâu. Nếu là trước kia, Thẩm Uyển cũng không ngờ rằng sẽ có thể nói như vậy với một đứa trẻ năm tuổi.
Cũng không có cách nào khác, ai kêu con gái nhà cô ấy hiểu chuyện như vậy làm gì chứ.
Không những hiểu chuyện mà còn rất trưởng thành, còn hơn cả mấy đứa nhỏ gần mười tuổi trong thôn, mấy đứa con trai trong nhà được cô quản tốt như vậy, cô ấy với hai người chị dâu làm mẹ cũng được giảm bớt không biết bao nhiêu áp lực.
Có đôi khi ngẫm lại liền có chút hổ thẹn không nói nên lời.
Cho nên lúc nói chuyện với con gái cũng không thể giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ được, dùng tư thái ngang hàng mà nói chuyện với cô, cô hoàn toàn có thể nghe hiểu hết, đồng thời cũng có thể lý giải được, bởi vậy mới có chuyện cô ấy giao tiếp với con gái như vừa rồi.
Dù sao thì con gái cô ấy thực sự rất chiêu mấy đứa trẻ con trong nhà.
Thẩm Hựu nghe vậy lập tức nhảy vào nói: "Mẹ, vừa rồi con nói muốn giúp chị, nhưng chị nói là không cân." "Đúng vậy.' Thẩm Tiểu Vũ phụ họa nói: "Chút chuyện nhỏ này thì không cần ai giúp đâu ạ, tự con có thể làm được, thực sự là không cần ai giúp hết, con chắc chắn không để cho em trai nhàn rỗi gì đâu ạt"
Năm năm qua đã giúp cô hoàn toàn hòa nhập được với gia đình này rồi.
Sau khi em trai được sinh ra, cha mẹ không những không chán ghét cô mà càng yêu chiêu cô nhiều hơn.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho Thẩm Tiểu Vũ rất thỏa mãn rồi.
Thẩm Uyển bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, bản thân con thấy như vậy là được rồi." Nhưng thái đội với mấy đứa con trai nhỏ thì phải khác một chút. Khen ngợi mấy đứa con trai xong, Thẩm Uyển nhìn đống lá ngải ở bên trong giỏ trúc, thực sự là vừa to mà còn vừa tươi, cô nhìn mấy đứa nhóc mà hỏi: "Đống lá ngải kia buổi tối có muốn mẹ trộn lên cho mấy đứa ăn không?”
Chỉ là có hơi ít một chút.
Nhưng mấy đứa nhóc vẫn còn nhỏ quá, có thể mang được từng đây về là tốt lắm rồi.
Mấy đứa nhỏ lập tức trăm miệng một lời nói: "Muốn lắm al
Thẩm Uyển cười cười: "Được, được rồi được rồi, vậy buổi tối sẽ nấu cho mấy đứa ăn, bây giờ đi rửa tay trước đi, chốc nữa nấu cơm xong là được ăn cơm rồi."
Gia cảnh trong nhà bây giờ tốt hơn so với mấy năm trước nhiều rồi. Sau khi tình cảnh khó khăn đã không còn nữa, điều kiện của mỗi nhà tương đối mà nói đều khá tốt, nhưng nhà cô ấy càng biểu hiện rõ ràng hơn chút, vì chông cô ấy ra ngoài làm được mấy năm rồi, cũng tích lũy được không ít của cải. Ngoài việc chồng cô ấy hau hết thời gian đều làm việc ở bên ngoài ra, những mặt khác Thẩm Uyển đều rất hài lòng.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Thẩm Uyển vừa nghĩ đến chồng mình, chông cô ấy lập tức xuất hiện ngay trước cổng lớn, vác trên người bao lớn bao nhỏ, vừa vào đã tươi cười hỏi: "Vừa rồi nói đến chuyện gì vậy? Cha còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng mấy đứa nói rồi!"
Thẩm Uyển không ngờ vừa suy nghĩ đến người kia, ngay lập tức người đó liền xuất hiện.
Bản thân không khỏi ngây ra tại chỗ.
Cô ấy ngớ người ra, mấy đứa nhỏ trong nhà lại không ngớ, dường như chen nhau mà vọt tới trước mặt Thẩm Gia Dương giống như đạn pháo, đứa ôm chân, đứa dựa vào ngực.
"Chú bat"
"Chat"
Thẩm Gia Dương trong nháy mắt đã bị mấy đứa nhóc vây quanh người rồi.
Bị mấy đứa nhóc vây quanh, Thẩm Gia Dương liên lần lượt bế từng đứa nhỏ lên một lần, cái cảm giác vừa vê đến nhà đã được hoan nghênh như vậy thực sự rất thoải mái, dù nguyên nhân mấy đứa nhóc hoan nghênh hắn như vậy chính là vì đống đồ ăn vặt mà hắn mang về.
Ba đứa cháu thì dễ thôi, luân phiên bế một lần lên là được rồi.
Nhưng hai đứa con trai sinh đôi thì không thể thỏa mãn đơn giản như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận