Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 68: Chương 68

Chương 68: Chương 68Chương 68: Chương 68
Chuong 68: Chuong 68 Nói xong Thẩm Uyển thoáng chan chờ một lúc: "Không được sao ạ...' Vốn dĩ cô ấy cảm thấy như vậy chẳng có chút vấn đề gì.
Nhưng cô ấy cảm thấy phản ứng của mẹ chồng không giống vậy.
Bà lão dường như cũng bất đắc dĩ rồi, lúc trước bà chưa từng nghe vợ lão tam nói muốn đi làm mang theo con, bây giờ đột nhiên thấy vậy, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười, quả nhiên là người chưa từng nuôi con bao giờ nên chưa từng có kinh nghiệm.
"Đây không phải chuyện có được hay không, trẻ con vẫn còn quá nhỏ không thích hợp để mang ra ngoài, hơn nữa con mang con bé theo làm việc sẽ trễ mất, trừ khi trong nhà có hoàn cảnh đặc biệt, nếu không sẽ chẳng có mấy ai mang đứa nhỏ mới sinh được vài ngày ra ngoài làm việc cùng đâu.” Nghe mẹ chồng giải thích xong, Thẩm Uyển có chút hoang mang nói: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Con thật sự không nghĩ tới.'
Tay nhỏ của Thẩm Tiểu Vũ rất nhanh nắm chặt lấy quần áo trước ngực Thẩm Uyển, không muốn đâu, cô chờ mong được ra ngoài như vậy, đừng để đến khi kỳ vọng của cô sắp đạt được rồi lại đưa cô về chỗ cũ như vậy chứ!
Đáng tiếc bà lão không nghe được tiếng lòng của cô, đưa ra một biện pháp cực kì “lãnh khốc vô tình" đối với cô.
“Chuyện này có gì khó chứ, chúng ta ra ngoài làm, Đại Hoa Nhị Hoa ở lại trông nhà, nhân tiện giúp con trông chừng đứa nhỏ là được, đứa nhỏ này mẹ thấy có vẻ cũng ngoan, nhỡ có chuyện gì, kêu Đại Hoa đi gọi con một tiếng rồi con quay lại cũng kip
Hơn nữa, buổi trưa bọn họ cũng phải quay lại ăn cơm.
Nghĩ đến đây, bà lão bổ sung một câu: "Từ hôm nay trở đi, buổi trưa con cứ quay về nấu cơm đi, như vậy có thể vê sớm hơn chút."
Thẩm Uyển nghe xong, cảm thấy mẹ chồng sắp xếp như vậy cũng rất phù hợp.
Cô bế bé cưng mấy ngày rồi, biết rõ bé cưng nhà mình rất ngoan, có thể vỗ ngực cam đoan rằng không ai ngoan bằng bé cưng nhà mình, hơn nữa, bây giờ cục cưng còn nhỏ như vậy, còn chưa biết lẫy, chỉ cần đặt ở giường sẽ không lo con bé sẽ sẽ bò đến chỗ nào rồi bị ngã. Chỉ là nghe đến Đại Hoa Nhị Hoa xong, xác định trông bé cưng đối với hai tiểu nha đầu kia không có gì khó khăn hat.
Ngẫm thấy không nên để bản thân làm trì hoãn thời gian của mọi người, Thẩm Uyển không chút do dự mà đồng ý với cách thức của mẹ chồng, sau đó gọi hai đứa cháu gái lại mà dặn dò: Hai đứa giúp thím trông em, ở trong phòng thím ba mà chơi nhé. Nếu bé cưng cứ khóc mãi không ngừng, hai đứa cứ ra đồng mà tìm thím có được không?”
Tính cách của Đại Hoa Thẩm Mai sôi nổi hơn Nhị Hoa Thẩm Lan một chút, nghe vậy ve ngực cam đoan nói: "Được, cháu sẽ cùng Nhị Hoa trông em cẩn thận."
Nhị Hoa tuy không trả lời, nhưng cũng gật đầu theo.
"Ngoan lắm!" Thẩm Uyển sờ đầu hai đứa nhỏ rồi khen họ, đem đứa nhỏ vừa buộc vào người đặt lại vào vị trí cũ trên giường!
Thẩm Tiểu Vũ: O. OI
Xuất hành thất bại rồi, khổ sở quá, muốn khóc quái
Không được, phải ngưng lại!
Tuy cơ thể cô chỉ là của đứa nhỏ, nhưng tâm trí vốn đã trưởng thành rồi, sao có thể cứ vậy mà khóc nháo như trẻ con được!
Tâm trí tuy nghĩ là như vậy, nhưng cơ thể vốn không tự chủ theo được.
Hốc mắt phiếm hồng bắt đầu có nước nổi lên.
Nhưng bởi vì mắt trẻ nhỏ nhìn qua luôn có chút ươn ướt, điểm dị thường nhỏ như vậy Thẩm Uyển cũng sẽ không phát hiện ra được, sau khi đặt bé cưng vào chỗ cũ, cô ấy dặn dò thêm hai cháu gái rồi bắt đầu rời đi.
Lúc gần quay đi, ánh mắt cô ấy lại hướng vê phía bát nước hòa với sữa thừa đặt trên tủ đầu giường kia, ngẫm nghĩ cầm bát xuống dưới đặt qua một bên, lại lấy tinh bột lúa mạch ra đổ một ít ra bát. Làm xong hết thay cô ấy lại cất tinh bột lúa mạch vào tủ đầu giường, sau đó nhanh nhẹn khóa tủ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận