Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 311: Chương 311

Chương 311: Chương 311Chương 311: Chương 311
Chuong 311: Chuong 311 Bởi vì quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẻ bi quan khiến cho biểu cảm trở nên rất kém, Từ Bội còn không để ý đến ánh mắt của những người ở nhà chính đang đổ dồn lên người cô ta, đến cả mẹ cô ta gọi cô ta mấy tiếng cũng không nghe.
Thẩm Gia Ngọc gọi một tiếng, lại gọi thêm một tiếng nữa: "Bội Bội!" Từ Bội lúc này mới giật mình mà phục hoi lại tinh thân, bị mẹ mình gọi đến giật thót.
Cảm xúc cô ta đang không được tốt, bị mẹ gọi như vậy cảm giác thực sự rất không vui.
Mà lúc cô ta ngẩng đầu lên, nào còn dám không vui nữa, tất cả những người trong phòng từng người từng người một, tất cả đều đang nhìn vào cô ta, hoặc là nghi hoặc hoặc là khó hiểu.
Cô ta lập tức liên trở nên lúng túng, lên tiếng đáp: "Sao vậy ạ, mẹ kêu con làm gì sao?”
Thẩm Gia Ngọc hít thở sâu một hơi để bản thân không tức giận, cũng không có phải vì đang mang thai hay không, cô ấy cảm thấy gân đây tính cách của mình có hơi nóng nảy, đương nhiên đứa con gái lúc trước vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời này đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy khiến cô ấy không khỏi có chút lo lắng.
Cô ấy áp chế tình hình, cố gắng giữ hòa khí nói: "Vừa rồi con đang nghĩ gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ lung tung làm gì? Mẹ gọi con cả mấy lần con cũng không nghe thấy, lúc ở nhà con vẫn luôn làm ôn ào nói là muốn đến nhà bà ngoại con, đến đây rồi sao vẫn còn chưa vui vậy hả?”
Mùa hè năm ngoái sau khi bắt con gái vê nhà rồi, con gái làm loạn với cô ấy đến mấy ngày lận.
Thẩm Gia Ngọc tưởng trẻ con ai cũng như vậy, bản thân làm loạn như vậy là được rồi, không ngờ sau này cô ta lại có ngày lén chạy tới nhà bà ngoại, khiến cho Thẩm Gia Ngọc tức giận vô cùng, không nhịn được mà lôi con gái ra đánh một trận.
Đó vẫn là lân đầu tiên cô ấy đánh con, nhưng nếu dùng lời nói mà đứa nhỏ không nghe, cô ấy sẽ không nhãn nhịn mà ra tay luôn. Sau khi bị đánh, qua vài ngày sau đứa nhỏ lại khôi phục lại như bình thường, cuối cùng cũng không cố ý gây sự nữa.
Mãi cho đến lúc cuối năm, đứa nhỏ mới lại nói mình muốn tới nhà bà ngoại.
Nghĩ con gái lâu rồi cũng chưa tới đó, Thẩm Gia Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn thấy vui mừng vì con gái nặng tình cảm như vậy, thậm chí mùng một năm mới liên sớm dẫn con cùng với chồng về nhà mẹ đẻ.
Mọi chuyện vốn đang rất hoàn hảo, nhưng phản ứng lúc này của con gái khiến cô ấy nhịn không được mà bắt đầu để ý đến. Chưa đợi con gái trả lời, Thẩm Gia Ngọc lại hỏi tiếp: "Tiểu Trí cũng dắt Đông Đông di tìm đám nhóc Tiểu Tả để chơi cùng rồi, sao con không đi tìm chị Tiểu Vũ mà chơi đi hả? Một mình ngồi đây suy nghĩ cái gì vậy?”
Cô ấy có lúc cũng không hiểu được, đứa trẻ nhỏ như vậy thì có gì để mà u buồn chứ.
Hơn nữa cô ấy cứ luôn cảm thấy con gái nhà mình không hề giống với mấy đứa cháu trai cháu gái nhà mẹ đẻ.
Mấy đứa nhỏ khác đều thích vui đùa ở một chỗ, chỉ có bản thân cô ta cứ luôn không biết đang làm gì, càng như vậy Thẩm Gia Ngọc càng cảm thấy phát sầu, rõ ràng cô ấy với chông không hề đối xử không tốt với con gái, sao con gái lại cứ như vậy chứ?
Từ Bội nhịn không được mà ngồi thẳng người lên.
Bị mẹ cô ta hỏi như vậy, cô ta mới cảm thấy biểu hiện của bản thân thực sự khiến cho không ít người hoài nghi, trước kia thì tốt rồi, bây giờ đột nhiên biết Đường Kế An cũng có hoàn cảnh giống như cô ta, cô ta liên không muốn biểu hiện cảm xúc đột ngột nào ra bên ngoài.
Nhỡ bị đối phương nhìn ra hoặc phát hiện chuyện cô ta sống lại là thật, vậy cô ta sẽ thực sự không biết nói gì cho đúng.
Vậy nên cô ta liền có chút khẩn trương, không biết phải dùng gì để đối phó với chuyện này đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận