Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 309: Chương 309

Chương 309: Chương 309Chương 309: Chương 309
Chuong 309: Chuong 309 Lúc này Từ Bội lại có cảm giác như bị con thú cỡ lớn nhìn chằm chằm, lông tơ ở phía sau lưng đều dựng đứng hết lên rồi, thẩn kinh đang kêu gào là có nguy hiểm, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Đường Kế An thì không thể không trả lời được, vậy nên cô ta lắp bắp nói: "Không... không biết al Nói xong vài câu đơn giản, cô ta có cảm giác như bản thân dù trời lạnh cũng toát hết mồ hôi rồi.
Vừa rồi còn tưởng tuổi Đường Kế An còn nhỏ thì sẽ rất dễ nói chuyện, khí thế cũng sẽ không cường đại như vậy, nhưng cô thực sự quá là ngây thơ rồi, bây giờ cảm giác như bản thân bị bao phủ bởi một áp lực vô hình vậy, ánh mắt cũng không dám đối diện với người ta.
Một đứa nhỏ có thể biểu hiện ra được như vậy sao?
Lúc này trong lòng Từ Bội nghi ngờ và lo sợ cực kỳ.
Nghĩ đến bản thân là sống lại, liệu có phải Đường Kế An trước mắt cô ta cũng là như vậy không?
Nếu không phải như vậy, cô ta thực sự không thể lý giải được tại sao cậu cũng xuất hiện ở thôn nhà họ Thẩm, còn sống ở nhà bà ngoại, nếu cậu tới là vì chị họ, vậy thì chắc chắn có thể là như vậy rồi. Nghĩ như vậy, Từ Bội lại càng nghi ngờ lo sợ, trên trán cũng ẩn hiện lấm tấm chút mồ hôi lạnh rồi. Trong lòng vừa hoảng loạn vừa hoang mang mà kêu lên, mau mau tránh đi, đừng nói chuyện với cậu ta nữal
Sự khác thường không cần biểu hiện quá rõ ràng trong mắt Đường Kế An, ngay cả cáo già trên thương trường cũng không chơi xấu cậu được, sao Từ Bội có thể không lộ ra chút sơ hở nào trước mặt cậu được chứ?
Tuy rằng Từ Bội là người được sống lại lần nữa, nhưng chỉ số thông minh cũng chỉ như người bình thường mà đời trước cô ta trải qua mà thôi, tuổi tác không nói lên tất cả, tim cô ta dưới áp lực của Đường Kế An cùng với những suy nghĩ trong lòng mà sắp không giữ nổi nữa rồi.
Đường Kế An vậy mà cũng không có ý định buông tha cho cô ta. Ngoài miệng nói là không biết, động tác tay chân cùng với ánh mắt đều nói cho cậu biết rằng nha đầu này đang nói dối.
Nhưng nếu nói là biết thì nha đầu này làm sao mà biết cậu được? Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt mà?
Điều này khiến cho Đường Kế An tiếp tục có chút ham muốn tìm hiểu, đây chính là bản năng của cậu, gặp phải chuyện hay vấn đề chưa được làm rõ, nhất định phải tìm hiểu cho đến khi bản thân hiểu được rõ ràng mới thôi. Thẩm Tiểu Vũ liền xuất hiện ngay lúc Đường Kế An đang biểu lộ ra khí thế đàn áp của mình.
Cô thấy anh trai nhỏ đi lâu mà chưa quay lại, nhịn không được nên chạy ra xem thế nào, sau đó liên nhìn thấy anh trai nhỏ đang đứng chung một chỗ với em họ, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà thở dài.
Thực sự là mùa hè năm ngoái em họ đã gây ra cho cô ấn tượng không được tốt lắm.
Nhưng cô không biểu hiện rõ điều này ra ngoài, cô gọi một tiếng Bội Bội coi như chào hỏi, sau đó nói với Đường Kế An: “Anh Kế An, đây là Bội Bội, con của cô út, hai người biết nhau sao?”
Đường Kế An ngay lúc Thẩm Tiểu Vũ xuất hiện liên dời tâm mắt khỏi Từ Bội, thần sắc ôn hòa khôi phục lại như bình thường, nghe vậy liên lên tiếng: "Ừ, bà nội vừa rồi có giới thiệu qua với anh rồi."
Thẩm Tiểu Vũ lập tức gật đầu: "Vậy thì tốt rôi, không có việc gì thì chúng ta đi vào trong đi, đám nhóc Tiểu Tả đều đang sốt ruột chờ nãy giờ rồi ạ."
Sau khi Đường Kế An lên tiếng trả lời rồi, cô lại nhìn về phía Từ Bôi, tạm dừng một chút rồi nói: "Bội Bội em có muốn đi cùng hay không?”
Từ Bội lắc đầu thật mạnh, cự tuyệt một cách vừa rõ ràng vừa quả quyết: "Không cần đâu, chị cứ đi trước đi, em đi tìm mẹ eml"
Nói xong còn chưa đợi Đường Kế An và Thẩm Tiểu Vũ phản ứng lại đã chạy đến nhà chính nhanh như chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận