Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 128: Chương 128

Chương 128: Chương 128Chương 128: Chương 128
Chuong 128: Chuong 128 Chu Cầm lại cảm thấy chồng mình quan tâm cô ta, lần nữa cảm thấy thời điểm mang thai đứa nhỏ chính là thời điểm tốt nhất, suy nghĩ muốn sinh con trai của cô ta quả nhiên là không sai, chồng cô ta không giống như lúc trước không thèm nhìn mặt cô ta nữa. Suy nghĩ này cô ta cũng không nói với người khác, chỉ có thể im lặng mà tự mình biết.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Tiểu Vũ hat. Chu Cầm tuy rằng là mẹ đẻ của cô, nhưng cô ta sinh cô ra lại vứt bỏ cô như vậy, ân oán còn chưa hết, đối với Thẩm Tiểu Vũ mà nói, quan hệ và ràng buộc giữa hai người ngay thời điểm cô bị ném đi nháy mắt đã bị cắt đứt rồi, giữa hai người không còn nợ nan gì nữa hết.
Gần đây cô phải rất vất vả để luyện cách xoay người.
Mỗi ngày đều vất vả biết bao nhiêu, làm gì rảnh rỗi để nghĩ đến mấy chuyện không liên quan đến mình được chứ.
Thời điểm thu hoạch đến bây giờ cũng được tạm ngưng rồi, lương thực được gieo lúc trước ít nhất cũng phải mười tháng mới có thể thu hoạch lần hai được, bởi vậy trong khoảng một tháng này, ngoài nhổ cỏ, bón phân, trông thêm thức ăn theo mùa hoặc mấy loại đồ có thể dùng được, thì không còn việc gì nữa hết. Khoảng thời gian trước mắt cũng tương đối thoải mái hơn một chút. Vậy nên người làm mẹ như Thẩm Uyển càng có thời gian quan tâm đến con gái hơn.
Cô ấy cảm thấy khoảng thời gian trước vì quá bận rộn nên có chút không quan tâm đến con gái, bây giờ có thời gian rồi đương nhiên phải bù đắp cho khoảng thời gian trước, thời điểm Thẩm Tiểu Vũ tập lẫy cô ấy cũng ở ngay bên cạnh. Thẩm Tiểu Vũ tập lẫy chẳng khác nào một con rùa trở mình, nếu không dựa vào sự giúp đỡ của người khác, tự mình cố gắng nhiều lần như vậy thì có thể thành công được, nhưng tỷ lệ thành công là rất thấp.
Bởi vậy mỗi ngày cô khó khăn lắm mới thành công được một lần, Thẩm Uyển ở một bên sẽ vừa vỗ tay vừa vui vẻ nói: "Bé cưng giỏi quá, vậy mà có thể lẫy được rồi, ha ha ha, đáng yêu quá đi!
Thẩm Tiểu Vũ vì lẫy mà nghẹn đỏ hết cả mặt mày: "...
Bản thân bị vây xem như con khỉ rồi.
Không chỉ có một mình mẹ cô xem, hai bác dâu của cô mấy hôm nay cũng rất chịu khó tới đây, cũng cùng nhau xem cô lẫy, chờ có cơ hội liên bế lấy cô, khiến mấy đứa nhỏ trong nhà cũng sẽ theo tới đây.
Bây giờ cô cũng được hơn ba tháng rồi, không còn phải nuôi nấng cẩn thận từng chút một như lúc đầu nữa, vậy nên phạm vi sống của cô cũng được mở rộng, thi thoảng có thể được bế ra ngoài mà đi dạo mấy vòng, việc này đối với Thẩm Tiểu Vũ chính là một bước tiến lớn.
Có được sự khích lệ lớn như vậy, dù có bị vây xem cũng được.
Coi như bản thân đáng yêu nên được mọi người yêu quý đi.
Thẩm Tiểu Vũ đang an ủi chính mình hoàn toàn không ngờ được bản thân lại lần nữa có cơ hội được ra ngoài rồi, mà lần này ra ngoài không chỉ đơn giản là dạo quanh nhà mấy vòng, mà chính là đi xa khỏi nhà.
Hôm nay cô vẫn miệt mài rèn luyện thân thể trên giường, bởi vì nếu có thể rèn luyện sớm một chút sau này có thể biết ngồi sớm, biết đi sớm, biết giành quyền chủ động với cơ thể mình sớm một chút, dù sao từ nhỏ cô đã biểu hiện là một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoãn, bây giờ có hơi chút thể hiện ra bản thân là một đứa trẻ thông minh vô cùng.
Vậy nên Thẩm Uyển đột nhiên bế cô lên, lấy chiếc dây đai vừa được làm xong mấy ngày trước đeo lên người rồi buộc cô vào đó, khiến cô buồn bực vô cùng, có chuyện gì vậy?
Dây đeo này từ trước đến giờ có thể nói rằng chưa hề được dùng qua.
Thời điểm ban đầu định dùng nhưng bị bà lão ngăn lại.
Thời điểm sau khi day tháng có thể ra ngoài hít thở không khí được, bình thường cũng đều là mẹ cô bế cô, căn bản không cần dùng đến dây đeo, sau ba tháng, dây đeo cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận