Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 84: Chương 84

Chương 84: Chương 84Chương 84: Chương 84
Chuong 84: Chuong 84 Thẩm Tiểu Vũ: "A phu!" Cảm ơn lời khen của dì, hóa ra cháu là một bé cưng trắng noãn vậy sao? Thật khiến người ta vui vẻI Đàn bà phụ nữ luôn thích cái đẹp. Trẻ nhỏ cũng có quyền được theo đuổi cái đẹp mà. Thẩm Yến khen Thẩm Tiểu Vũ trắng nõn đáng yêu khiến Thẩm Tiểu Vũ thích thú vô cùng, ngoài việc vì cô là con của bạn tốt cô ấy nên cô ấy quý mến ra, hoàn toàn không phải kiểu thể hiện ngoài mặt. Vì cuộc sống bây giờ còn thiếu thốn vật chất, mọi người cũng chẳng quan tâm đến phương diện xấu đẹp, nhưng nếu nói đến xấu đẹp cũng nhìn không ra thì có chút không thật lòng, mà bản năng của phụ nữ chính là theo đuổi cái đẹp.
Người có bộ dáng ưa nhìn, bất kể là khi nào, đều lưu lại cho người ta ấn tượng rất tốt ngay lân đầu gặp.
Thẩm Tiểu Vũ a phu một tiếng để phản ứng lại với Thẩm Yến, khiến Thẩm Yến hơi ngạc nhiên một chút, cục than đen Ngưu Đản nằm bên cạnh cũng cam chịu mà tỏ ra yếu kém, cậu bé vốn là một đứa nhỏ hay ồn ào, nghe được bên cạnh có thanh âm truyền đến, rất muốn quay đầu đưa hai mắt nhìn.
Nhưng mà thân hình nhỏ không chịu nghe theo sự sai khiến, y hệt như còn rùa bị lật lại, cố gắng mấy lân cũng không có tác dụng!
Cậu bé tức giận đến bắt đầu mấy tiếng loạn lên.
Mấy tiếng kêu kia cũng chẳng có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ là thể hiện cảm xúc mà thôi, vui vẻ sẽ kêu, không vui vẻ cũng kêu, đến cả lúc ăn uống cũng kêu, Thẩm Yến ban đầu còn nghĩ vì đây là đứa nhỏ do mình sinh ra nên phải nhẫn nhịn, đến lúc không nhịn nổi nữa thì không cần nhịn nữa.
Cho dù Ngưu Đản có kêu đến thế nào, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì Thẩm Yến cũng không có phản ứng gì với cậu bé.
Giống như bây giờ, Ngưu Đản kêu đến vui vẻ, Thẩm Yến vẫn làm như không nghe thấy gì, nhiêu nhất là đặt tay lên người cậu bé, thi thoảng đưa tay ra sờ sờ người cậu bé, hoặc là túm lấy cánh tay nhỏ của cậu bé chứ không làm gì khác nữa.
Hai đứa trẻ nằm song song với nhau, một đứa trắng một đứa đen, đứa trăng thì an tĩnh nằm yên, mở to đôi mắt thi thoảng đảo quanh, đứa đen thì âm ï vô cùng, không ngừng kêu lên a a, hai tay còn vung loạn lên trong không trung, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Vốn dĩ Thẩm Yến không định phản ứng lại với con trai, định cùng trò chuyện với Thẩm Uyển, nhưng nhìn đến cảnh này nhịn không được mà hỏi: "Tiểu nha đầu nhà cô bình thường đều ngoan như vậy sao?" Thẩm Uyển nghe vậy đương nhiên rất tự hào, nhưng vẫn khiêm tốn một chút, hơi rụt rè nói: “Đúng vậy, bình thường con bé không hề khóc nháo gì nhiều, lúc không có ai ở bên cạnh con bé cũng sẽ tự mình chơi, đến cả tè dầm cũng chỉ lầm bâm mấy tiếng, đói bụng thì sẽ kêu hai tiếng, tôi chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ nào dễ nuôi như vậy."
Vốn dĩ Thẩm Yến đã có chút ngưỡng mộ rồi, nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Yến lại càng ngưỡng mộ hơn: "Như vậy quá tốt rồi, đứa nhỏ dễ nuôi chắc cô thoải mái lắm, đứa nhỏ nhà tôi ngoan bằng một nửa nha đầu nhà cô thì đã tốt!"
Về phân nghi ngờ tại sao một đứa nhỏ lại có thể ngoan đến vậy thì hoàn toàn không có.
Trẻ nhỏ cũng có những tính cách khác nhau, có đứa ngoan có đứa hư, hơn nữa Thẩm Tiểu Vũ dưới con mắt của hai người kia cũng chỉ là đứa trẻ mới được sinh mấy ngày, mấy đứa nhỏ trong gian đoạn này tương đối dễ chăm, một ngày không ăn thì ngủ, ngoan như cô cũng không phải trường hợp quá đặc biệt, vậy nên Thẩm Yến ngoài hâm mộ ra cũng không cảm thấy có gì khó hiểu.
Thẩm Uyển nghe vậy cũng chỉ nói: "Ngưu Đản nhà cô là con trai, con trai vốn nghịch ngợm hơn con gái một chút, đợi lớn lên thì sẽ đỡ hơn.”
"Đúng rồi." Cô ấy không tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa, mà lấy tay chỉ vào mấy vết đỏ trên cổ bé cưng: “Cô xem, tôi vừa phát hiện trên cổ đứa nhỏ có mấy vết đỏ, có nghiêm trọng không vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận