Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 340: Chương 340

Chương 340: Chương 340Chương 340: Chương 340
Chuong 340: Chuong 340 Việc nên làm cũng làm gân xong rôi, sửa nhà chủ yếu là đàn ông như Thẩm Vĩ làm, Đại Nha dọn chút đồ rồi trông nom em trai là được, Trương Ngọc Linh nằm trên giường, trên mặt lộ ra nét cười chân thật và rõ ràng, cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình rồi, phải nói là thực sự rất đáng giái Từ khi còn nhỏ Trương Ngọc Linh đã biết con người cân phải dựa vào chính mình rồi.
Bởi vì khi cô ấy mới bảy tám tuổi, mẹ ruột đã không còn nữa, cha ruột lại cưới mẹ kế, không bao lâu sau thì cha ruột cũng chả khác nào cha kế luôn rồi, vậy nên nếu khong dua vao ban than thi khong có ai suy nghĩ hộ cho cô được cả. Trương Ngọc Linh tuổi còn nhỏ mà đã vừa thông mình vừa lạnh lợi, cô sẽ luôn tự động não để hỏi, tự dùng mắt để xem, luôn học tập hết thảy mọi thứ từ mấy người trong thôn, cũng sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cho mình.
Cố gắng sống cho đến khi lập gia đình.
Chồng cô ấy tuy rằng không biết ăn nói, nhưng lại là người thứ hai sau mẹ ruột đối xử rất tốt với cô ấy, hơn nữa sau khi được gả đi thì không bao lâu đã mang: thai, Trương Ngọc Linh liên cảm thấy bản thân không còn khổ sở nữa rồi.
Lại không ngờ rằng đứa nhỏ còn chưa được sinh ra, chồng đã gặp tai nạn mà qua đời.
Lúc đó không thể nói là Trương Ngọc Linh không hề buồn được, nhưng cũng không đến mức sống dở chết dở, ngược lại chỉ có một cảm giác trống rỗng thất vọng mà thôi.
Sau đó chính là... A a quả nhiên chính là cảm giác cần phải dựa vào chính bản thân mình thôi.
Sau đó cô ấy thực sự tiếp tục dựa vào chính mình thật.
Mẹ chồng chĩa mũi nhọn rồi chèn ép cô ấy thế nào cô ấy cũng không để tâm tới, có thể sống bình thường dưới bàn tay của mẹ kế cho đến khi được gả đi, cô ấy đối với những ác ý của người khác deu có cách xử lý của riêng bản thân rồi.
Những lời mắng chửi kia chỉ cần không để vào trong lòng thì khó mà có thể gây cho cô ấy chút thương tổn nào.
Về phần động tay động chân?
Nói đùa thì cô ấy vẫn luôn cố gắng xây dựng hình tượng cho bản thân mình, dù cho có ở nhà mình đi nữa cũng không hề nới lỏng hời hợt, hình tượng yếu đuối sớm đã thấm vào con mắt người khác rồi.
Ai dám động tay động chân mà đánh cô ấy, cô ấy sẽ đi tới cán bộ thôn để nói chuyện, không khiến cho người đánh cô ấy thân bại danh liệt thì cô ấy không phải Trương Ngọc Linhl
Nhiều năm như vậy trôi qua, cô ấy sớm đã không dễ bị tổn thương nữa rồi, tâm lý vô cùng kiên cường dù mọi chuyện xung quanh có thế nào đi chăng nữa.
Nhưng sau khi có con rồi, cô ấy lại không còn sợ hãi như trước nữa. Quá trình lớn lên của trẻ con rất dễ bị bau không khí của gia đình ảnh hưởng, bản thân cô ấy cũng trải nghiệm qua được điều này, hiểu rất rõ một gia đình có ảnh hưởng lớn đến mức nào với một đứa trẻ con, nếu nghiêm trọng thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả đời.
Nhìn thấy con mình ngày càng lớn dần, lại bởi vì mẹ ruột không có tiếng nói trong gia đình, vậy nên bản tính trở nên có hơi nhút nhát, trong lòng Trương Ngọc Linh vừa thương vừa tội nghiệp con mình, vậy nên liên có ý định tái giá.
Cô ấy dù không nghĩ cho bản thân mình đi nữa thì cũng phải nghĩ cho con mình.
Thời này làm phụ nữ thực sự quá khó khăn rồi, có chông hay không có chồng chính là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Sau đó cô ấy mới bắt đầu đi tìm đối tượng tái giá.
Cô ấy không cần một người quá khôn khéo, ngược lại, ngốc một chút thì càng tốt, bởi vì ngốc một chút mới có thể dễ điều khiển, chỉ cần biết làm việc là được rồi, những điểm không được khác, cô ấy hoàn toàn có thể tự mình dạy dỗ được.
Tìm tới tìm lui, cuối cùng cô ấy cũng tìm được Thẩm Vĩ.
Thẩm Vĩ ngoài vô cùng thỏa mãn được những điều kiện của cô ấy ra, cũng bởi vì vừa vặn là hắn ta mới ly hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận