Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 276: Chương 276

Chương 276: Chương 276Chương 276: Chương 276
Chuong 276: Chuong 276 Mà giáo dục học sinh với giáo dục đứa nhỏ ở một góc độ nào đó lại rất giống nhau.
Không nên khắt khe quá mức, nhưng cũng không thể nuông chiêu quá mức được!
Có thể bởi vì không có con cháu ở bên cạnh, ông Trần lại càng cảm thấy bản thân chịu không nổi khi đứa nhỏ bị nhắc nhở như vậy, dù đứa nhỏ này không phải con cháu nhà mình thì cũng giống nhau mà thôi.
Bị ông bạn già nhắc như thế, ông Đường mới phát hiện bản thân vậy mà có hơi quá mức rồi.
Trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Tuy nói rất lâu rồi chưa gặp cháu trai, nhưng thực ra còn chưa đến một tháng, phản ứng của ông ấy như vậy đúng là có hơi quá một tí, nhưng nhìn người cháu bị mắng lâu như vậy roi mà vẫn không kiêu căng hay không nóng nảy, trên mặt không hiện lên chút mất kiên nhẫn nào, ông ấy lại tự hào vô cùng.
Cháu trai đúng là đã lớn lên hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi.
So sánh với một năm trước thì quả thực đúng là chuyện không dám nghĩ tới!
Ông Đường gật đầu: "Được rồi, ông cũng không nhiều lời nữa, ông sống ở đây rất tốt, cháu chăm sóc tốt cho bản thân là ông yên tâm rồi, không cân liên tục tới thăm ông đâu, thi thoảng tới một lân là được ïôi."
Đối với chuyện này, Đường Kế An từ chối cho ý kiến, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Nhưng cậu vẫn nói chuyện với ông nội trong chốc lát.
Sau đó liên mang bánh quy nén ra cho ông nội, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa nên định đi luôn.
Trước khi đi, cậu tiến tới gân ông nội mình, nhỏ giọng nói vào tai ông nội cái gì đó, lúc này mới hăng hái mà rời khỏi đây, để lại ông Đường với vẻ mặt đầy hoang mang, ông ấy xốc tấm màn bằng cỏ của mình lên rồi rời khỏi đây, một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
"Ông bị sao vậy?" Ông Trần nhìn thấy bộ dạng hoang mang ngơ ngác của ông ấy, vẫn không có động tĩnh gì nên liền đẩy đẩy.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, ông Đường nhịn không được mà mở to hai mắt nhìn, vô cùng tức giận mà mắng một cậu: "Tiểu tử thối này!" Còn tưởng đã lớn lên trưởng thành hiểu chuyện rồi, ai ngờ lại không có tí thay đổi nào!
Cậu vừa mới nói cái gì vậy chứ? Tiểu tử hỗn xược kia vậy mà dám nói muốn đưa nha đầu Tiểu Vũ kia vê làm cháu dâu ông ấy?
Cậu là đứa nhỏ chưa đến mười tuổi mà đã vội đi tìm vợ như vậy rồi, đây cũng thật là... Sau khi hết tức giận rồi, thân sắc ông Đường liền thay đổi, kỳ lạ là lại cảm thấy ý tưởng này không hề tôi
Chỉ cần tiểu tử thối kia có chừng mực, đợi về sau đến tuổi rồi, hai người lại cùng nhau mà lớn lên, tới lúc ấy thực sự có thể rước nha đầu Tiểu Vũ kia vê nhà, chuyện này thành ra cũng không phải là không thể.
Vì vậy ông Trần với ông Tằng vừa rôi còn nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông bạn già, chớp mắt lại thấy ông ấy lộ ra nét tươi cười trên khuôn mặt, ý cười kia không hề có chút gian trá nào.
Nhưng khi một người rất nghiêm túc lại uy nghiêm mà lộ rõ ý tứ như vậy, điêu này khiến cho người ta không thể tiếp nhận nổi.
Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, người này có bệnh gì à? Thẩm Gia Dương dẫn con gái đi dạo một vòng quanh nông trường, nơi này vẫn nuôi dê như cũ, hơn nữa sau khi thời kỳ khó khăn qua đi, số lượng đàn dê cũng được mở rộng hơn chút.
Đưa mắt nhìn qua, đúng là nhiêu dê quá đi mất!
Thẩm Gia Dương chỉ tay vào mấy con dê rồi nói với Thẩm Tiểu Vũ: "Nhìn thấy chưa, lúc con còn nhỏ, cha thường xuyên phải tới đây lấy sữa dê cho con uống đó, kết quả là khi mang sữa dê vê, con lại không muốn uống, nhưng chắc chắn không thể lãng phí được, cuối cùng hơn phân nửa đều là để cho mẹ con uống, mẹ con uống nhiều đến mức có một thời gian giống y hệt như con vậy, trên người toàn là mùi sữa.
Thẩm Tiểu Vũ: "...
Ấn tượng này đã khắc sâu vào lòng cô rồi, cha còn nghĩ cô không nhớ sao?
Nhưng nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô vẫn nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận