Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 67: Chương 67

Chương 67: Chương 67Chương 67: Chương 67
Chuong 67: Chuong 67 Bo di me nuoi ma dat vao the ky hai mốt cũng mới chỉ lên đại học mà thôi, cô nên bao dung với cô ấy một chút - bé cưng - Thẩm Tiểu Vũ bất đắc dĩ mà nghĩ như vậy. Sao đó bé cưng - Thẩm Tiểu Vũ - đặc biệt bao dung tiếp tục dùng lực mút lấy núm vú cao su, uống như con ếch nhỏ, khuôn mặt nhỏ cứ phông lên xẹp xuống, nhìn đáng yêu vô cùng! Thẩm Uyển vẫn duy trì tư thế bất động mà giúp bé cưng uống sữa, chỉ thấy miệng bé cưng nhấp liên tục đến phát ghét, mãi đến khi- "Tiểu Uyển, xong chưa vậy? Phải đi rồi!" Thẩm Gia Dương ở bên ngoài cao giọng gọi một tiếng. Thẩm Uyển nhìn qua bình sữa, sữa ở bên trong chỉ còn lại một chút, cô ấy liền cao giọng trả lời lại: "Sắp xong rồi, tới đây!"
Nghe được tiếng thúc giục Thẩm Tiểu Vũ cũng tự giác đẩy nhanh tốc độ uống sữa của mình, chút sữa kia cứ từng chút mà bị cô uống hết sạch, uống xong còn không khống chế được mà ợ một cái.
"Giỏi quá!" Thẩm Uyển sờ sờ cái bụng nhỏ của bé cưng, phình trướng lên rồi, nguyên một bình sữa mà uống đến no căng luôn, cô ấy cười nói: "Bé cưng ngoan, mẹ đi dọn dẹp một chút rồi sẽ đưa con ra ngoài.
Thẩm Tiểu Vũ: Hả? Hôm nay ra ngoài mang luôn cả mình theo sao?
Chuyện vui bất thình lình xảy đến như vậy khiến cô ợ cũng không ợ nổi nữa!
Tuy biết ra ngoài thì cũng không làm được gì, nhưng bị nhốt trong phòng với đi ra ngoài là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, dù sao đi ra ngoài nghe người ta nói chuyện cũng tốt mài
Như vậy có thể từ đôi câu vài lời của người khác hiểu được nhiều thứ hơn, thật đáng mong chời Thẩm Uyển nói là dọn dẹp nhưng cũng chỉ là cho thêm ít nước ấm vào bình sữa, lắc cho sữa thừa hòa vào với nước, sau đó mới đổ số nước đó về lại bát, làm xong cô lại cất bình sữa vào nơi không ai thấy được. Về số nước pha sữa thừa kia, để nguội rồi có thể thêm nước nóng cùng với sữa bột vào uống tiếp, thứ nước dù chỉ hơi ngọt một chút đối với trẻ con cũng đều rất tốt, một người tiết kiệm như Thẩm Uyển sao có thể lãng phí cho được?
Chính xác hơn mà nói, bây giờ vốn dĩ không có người lãng phí.
Thứ nào có thể cho vào mồm được thì nhất định sẽ không lãng phí, ai lãng phí nhất định sẽ bị mắng chết!
Dọn dẹp xong, Thẩm Uyển lấy quai đeo vừa làm xong mấy hôm trước ra, cột bé cưng bằng dây đeo trước ngực mình, hai chân của bé cưng thả xuống dưới, cả người tựa vào trước ngực cô ấy, tư thế như vậy có thể giúp cô ấy vừa làm việc vừa chăm sóc để ý bé cưng, nhỡ có xảy ra chuyện gì cũng có thể tùy cơ mà ứng biến.
Thẩm Tiểu Vũ vì có thể được đi ra ngoài, dù tư thế như này không thoải mái được như nằm trên giường, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn không rên tiếng nào, sợ mình ngã xuống còn nhanh chóng đưa chiếc tay bé nhỏ ra bám lấy quần áo của Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển vừa lòng đỡ gáy bé cưng, cứ vậy mà bế cô ra ngoài. Trước đến nay, Thẩm Gia Dương lên tiếng gọi Thẩm Uyển thì cô ấy cũng đều đáp lại, thực ra cũng chỉ dùng mấy câu ngắn có vài giây mà thôi, mấy người nhà họ Thẩm vẫn ở sân chưa ra ngoài mài Thẩm Uyển cứ vậy vừa mang con ra đã bị mọi người nhìn thấy. Người đầu tiên nhìn thấy chính là Thẩm Đại Bảo, cậu vừa chạy tới vừa hô: Thim ba mang em gái ra nel
Nói xong liên vọt chạy tới trước mặt Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển đưa tay ra cản cậu đúng lúc: “Chậm thôi, đừng chạy nhanh như vậy!"
Thẩm Đại Bảo phanh xe lại kịp lúc, nghe thấy tiếng cậu xong người nhà họ Thái nhìn tới liên thấy Thẩm Uyển trong bộ dáng như vậy, biểu cảm của bà lão nhất thời có chút trống rỗng, chờ sau khi lấy lại được tinh thân liền đi tới.
"Tiểu Uyển, con đang làm cái gì vậy?"
"Không phải bắt đầu đi làm việc sao, tới lúc đó không còn ai ở lại trong nhà nữa, bỏ một đứa bé ở nhà một mình thì không được, vậy nên con đem theo con bé đi làm luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận