Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 100: Chương 100

Chương 100: Chương 100Chương 100: Chương 100
Chuong 100: Chuong 100 Chị dâu Thẩm không khỏi khinh thường, tiếp tục mia mai: "Vậy thì tôi thà tin rằng có lương thực từ trên trời rơi xuống còn hơn!"
"Mau biến đi, đừng có ở nhà tôi gây chướng mắt nữa." Cô ta khua khua tay như đang đuổi ruồi vậy: "Chưa nói đến việc nhà tôi chẳng có bao nhiêu lương thực hết, cho dù có thì cũng không cho loại người như các người vay đâu.
Chị dâu cả Thẩm trách móc liên thanh như súng máy, sau khi hai vợ chồng kia mở miệng, khắp sân cũng chỉ còn nghe thấy tiếng của cô ta, trong lúc đó hai vợ chồng nhà kia rất muốn chen vào nói, nhưng đều bị tiếng của chị dâu cả Thẩm lấn at trở lại.
Đợi đến khi cô ta nói xong rồi dừng lại, hai vợ chông đến cửa vay lương thực mới có cơ hội mở miệng.
Nhưng lúc này sắc mặt của hai người đã rất khó coi.
"Chị, không nên nói mấy lời này chứ...
"Thôi, ai là chị mấy người, tôi lớn tuổi hơn mấy người sao?" Chị dâu cả Thẩm đưa tay ra ký hiệu ngưng lại: "Mấy người gọi tôi là chị, mấy người khác không cẩn thận nghe được còn nghĩ tôi lớn tuổi hơn mấy người, mấy người tốt nhất cứ gọi hẳn tên thật của tôi ra đi!"
Sau khi cô ta nói câu này, trong sân ngoài hai vợ chồng kia, những người khác đều có chút buồn cười. Thực sự không thể trách bọn họ không có ý đồng tình được.
Nếu như là một người nghèo trong thôn có hoàn cảnh khốn cùng đến không trụ nổi nữa phải tới cổng nhà bọn họ vay lương thực, trong điều kiện cho phép bọn họ cũng sẽ nguyện ý giúp một phen, dù sao mọi người đều là những người cùng thôn cùng đại đội, lúc khó khăn giúp đỡ nhau một chút cũng không phải chuyện gì khó.
Dù không có lương thực để cho vay, cũng sẽ không nói lời khó nghe với người khác như vậy. Nhưng tiếng tăm của hai vợ chồng nhà kia ở trong thôn quá kém.
Lúc làm việc không những hay trì hoãn, đến khi bắt đầu thu hoạch để chia lương thực, hai vợ chồng họ từ đầu tới cuối đều chỉ lo cho cái miệng của mình, về phân mấy đứa nhỏ trong nhà, nguyên một đám đứa nào đứa nấy xanh xao vàng vọt vô cùng, liếc mắt nhìn qua trông như chỉ còn da bọc xương, có thể nói là những đứa nhỏ khổ sở nhất trong thôn.
Vậy nên người trong thôn nhìn mấy đứa nhỏ kia đều thâm than, hoàn toàn không thể dựa vào cha mẹ mà sống tốt, mấy đứa nhỏ đó cũng quá đáng thương rồi.
Thời này, một gia đình lớn sống chung với nhau là chuyện bình thường, sẽ không tách riêng ra mà sống, theo quan niệm của mấy người thuộc thế hệ trước, cha mẹ chưa chết mà đã tách ra ở riêng là chuyện vô cùng bất hiếu, dám tách ra ở riêng đều sẽ bị phỉ báng rất nặng nà.
Nhưng hai vợ chồng này ở nhà thực sự quá vô lại rồi, đến cuối cùng có thể nói rằng là bị anh em trong nhà liên hợp với nhau để chống lại, cho dù bị nói này nói kia cũng không nguyện ý sống chung với bọn họ nữa.
Trải qua một khoảng thời gian dài cãi cọ, cha mẹ bọn họ đành bất đắc dĩ mà đồng ý cho bọn họ ra ở riêng, không thể bởi vì một đứa con trai mà làm mất lòng những đứa con trai khác được.
Vì thế, nhà bọn họ trở thành trường hợp đặc biệt nhất trong thôn.
Nhắc tới hai vợ chồng nhà kia, cho dù người có tính tình tốt đến đâu cũng nhịn không được mà lắc đầu ngán ngẩm.
Bởi vậy chị dâu cả Thẩm mới không chút lưu tình ma trách mắng như vậy, người trong nhà không những không tức giận, mà còn âm thầm tram trồ khen ngợi, chỉ nhìn bọn họ đi đến cửa thôi đã đủ thấy sốt ruột rồi.
Đến cả Thẩm Tiểu Vũ đang được Thẩm Uyển bế trong lòng nghe xong mấy câu kia cũng có chút muốn vỗ tay trâm trô khen ngợi. Bác dâu cả thật ngầu, lợi hại quá đi!
Mà con cả Thẩm tuy rằng rất đồng tình với mấy lời của vợ, nhưng vẫn xụ mặt nhăn mày ra vẻ không hài lòng. Anh ta giơ nắm tay cho lên trước miệng, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhắc nhở vợ mình một câu: "Được rồi, em cũng nói ít lại mấy câu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận