Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 106: Chương 106

Chương 106: Chương 106Chương 106: Chương 106
Chuong 106: Chuong 106 Chuyện này thì ai cũng đều hiểu rỡ, vậy nên Thẩm Uyển cùng chị dâu cả Thẩm mới không chút lo lắng như vậy.
Thẩm Tam Lạt rơi vào tay cha chồng bọn họ như vậy, là do anh ta xui xẻo rồi!
Về phần lương thực, hai người bọn họ lại càng không lo lắng.
Ông lão cũng không phải người không có nguyên tắc.
Trái lại, ông còn là một người rất có nguyên tắc, đối xử với người nhà vẫn tốt hơn với người ngoài, không có chút cổ hủ nào, phải đối xử tốt với người nhà trước, mới có thể giúp người khác trong phạm vi năng lực của bản thân được, cũng không vì chút khả năng mà khắt khe với người nhà mình và làm việc quá khả năng để giúp đỡ người ngoài.
Trong nhà có người cha chồng vừa hiểu chuyện vừa không bảo thủ như vậy, lại có bà lão tính tình tốt, là người mẹ chồng trong bất cứ chuyện sai vặt vãnh nào sẽ ân cần mà nhắc nhở, Thẩm Uyển cùng với hai chị dâu trở thành con dâu nhà bọn họ đích thực thoải mái hơn những nhà khác rất nhiều.
Nghĩ thời gian thuyết giáo lân này của ông lão sẽ hơi dài một chút. Thẩm Uyển cùng với chị dâu nói chuyện trong chốc lát liền tính ra ngoài xem, cô ấy rất lâu rồi chưa được nghe cha chồng thuyết giáo người khác lại, thực sự có chút hoài niệm.
"Em dâu, chúng ta cùng đi nghe cha dạy dỗ người khác đi?" Chị dâu cả Thẩm không muốn tự mình đi, còn muốn khuyến khích em dâu đi cùng.
Thẩm Uyển có chút do dự, thực ra cô ấy rất muốn đi, nhưng nhìn thấy Thẩm Tiểu Vũ đang nằm trên giường, liềm cảm thấy bản thân mình không nên bỏ con lại trong phòng để đi hóng chuyện, về phần bế đứa nhỏ ra ngoài, cô ấy căn bản chưa từng nghĩ qua, nếu nguyện ý muốn để đứa nhỏ ở bên ngoài, thì vừa rồi đã không bế cô vào trong rồi.
Lưỡng lự một hồi lâu, cô ấy vẫn là cắn răng nói: "Vậy em để đứa nhỏ xuống giường rồi ra ngoài xem một lát được không?”
Thẩm Tiểu Vũ: Hu hu, mẹ nuôi, sao mẹ có thể không biết xấu hổ mà bỏ ra ngoài để một cục cưng nhỏ đáng thương như con giương mắt nằm trên giường như vậy được, cho con đi cùng đi mà!!!
Chị dâu cả Thẩm dường như nghe được tiếng lòng của cô, giúp cô nói: "Để trên giường làm gì, bế theo ra ngoài đi, đứa nhỏ cũng đầy tháng rồi, bế ra ngoài dạo quanh nhiều chút đi. Nghe cha giáo huấn nhiêu, không chừng đứa nhỏ cũng học được chút đó, sau này có thể thông minh bằng một nửa cha thì tốt rồi."
Nói xong không đợi Thẩm Uyển đáp lời lập tức bế đứa nhỏ lên luôn.
"Bác đến đây, chúng ta không đứng dưới ánh mặt trời là được chứ gì, đi thôi!" Nói xong liên bế đứa nhỏ đi ra ngoài, chỉ sợ đến chậm sẽ nghe thiếu một câu giáo huấn của cha chồng.
Tính cách của Thẩm Uyển vốn rất hay do dự thiếu quyết đoán, tính cách này có liên quan rất lớn đến việc cô ấy vốn được cưng chiều nhiều, vậy nên sau khi chị dâu thay cô ấy quyết định xong, cô ấy cũng không còn do dự gì nữa.
Hơn nữa, chị dâu cả nói rất có lý! Nghĩ đến đây, Thẩm Uyển liền đáp ứng một tiếng rồi chạy theo.
Được chị dâu cả Thẩm bế vào trong lòng, Thẩm Tiểu Vũ liền ra ký hiệu tay chiến thắng: Lại lần nữa thành công ra khỏi cửa rồi, bác dâu này đúng là người nhà rồi, cô thích lắm!!!
Con trai cùng con dâu thứ ba nhà đại đội trưởng nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ, mọi người trong thôn căn bản đều biết hết rồi, đương nhiên bao gôm cả mẹ chồng con dâu nhà Chu Cầm và bà lão Hà. Tuy rằng đó là con ruột của Thẩm lão nhị, nhưng vì không phải con trai, vậy nên hắn cũng chẳng để vào trong lòng, càng không quan tâm sau khi mẹ quyết định ném đứa con của mình đi thì đứa trẻ sẽ ra sao.
Hơn nữa đàn ông đối với chuyện này không có chút mãn cảm nào, vậy nên chuyện này khi truyền đến tai của anh ta, anh ta nhiều nhất cũng chỉ nói thâm vài câu, căn bản không hề nghĩ đến việc đứa nhỏ kia chính là con mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận