Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 170: Chương 170

Chương 170: Chương 170Chương 170: Chương 170
Chuong 170: Chuong 170 Dù thây thuốc Cố vô cùng chắc chắn mà xác nhận chuyện này với cô rồi, nhưng cô ấy vẫn như cũ mà cảm thấy không tin nổi, thật sự quá là đột ngột rồi, khi ấy cô gân như chấp nhận chuyện bản thân không thể mang thai được nữa rồi, bây giờ đứa nhỏ lại đột nhiên đến như vậy!
Thực sự giống như đang mơ vậy!
Cô ấy gân đây cũng cảm thấy bản thân có chút không thoải mái, dấu hiệu có chút giống với chị dâu cả Thẩm và chị dâu hai Thẩm lúc mang thai, nhưng từ đáy lòng cô ấy không quá tin tưởng vào phán đoán của mình, cảm thấy có khi là do dạ dày của mình không được khỏe thôi.
Mãi cho đến mấy hôm gần đây, cô ấy mới cảm thấy được phản ứng của bản thân gân đây quá rõ ràng đến mức không thể bỏ qua được, sau khi do dự một hồi cũng không nói với ai hết, tự mình lén lút đi đến gặp thây thuốc Cố, kết quả lại như này, còn khiến người khác kinh ngạc hơn gấp mấy lần.
Thẩm Tiểu Vũ lúc này hơi ngọ nguậy một chút khiến cho Thẩm Uyển phải định thần trở lại.
Thẩm Uyển cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực mình, ánh mắt chăm chú nhìn, thấy cô ngọ nguậy không ngừng, không khỏi thắc mắc mà hỏi: "Sao vậy? Con không thoải mái ở đâu sao?"
Nói xong còn đưa tay ra sờ trán của cô.
Đứa nhỏ sắp được một tuổi rồi, nói chuyện đi đứng rất mau, đến cả hiểu ý của người lớn cũng rõ ràng hơn con của người khác rất nhiều, bây giờ nói mấy câu đơn giản với cô hoặc khua chân múa tay một chút cô cũng có thể phản ứng lại được, vậy nên Thẩm Uyển rất thích nói chuyện với đứa nhỏ.
Mỗi lần như vậy đều khiến tim cô ấy như mềm nhũn lại.
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy thì liền lấy tay lay lay cánh tay mẹ cô, miệng phát ra âm thanh "đi" rõ ràng, mắt nhìn xuống dưới đất, biểu đạt ý tứ muốn tự đi rất rõ ràng.
Ít ra thì Thẩm Uyển cũng lập tức lý giải được. Con gái dạo gần đây rất thích tự mình đi, đến cả người trong nhà cũng nhận ra được chuyện này chứ chưa nói đến người làm mẹ như cô ấy, bây giờ lại tự biểu lộ ra ý tứ muốn tự đi của mình, vừa vặn cũng về đến nhà rồi, Thẩm Uyển không chút do dự mà thả cô xuống dưới.
Tuy thả cô xuống dưới nhưng hai tay vẫn đặt trên vai cô.
Như vậy có thể đỡ được cô lúc sắp ngã.
Thẩm Tiểu Vũ đã đứng trên mặt đất vừa hài lòng vừa bất mãn.
Việc cô muốn tự đi không phải là ngẫu hứng, chỉ là cảm thấy mẹ mình mang thai rồi, lại còn là mang thai sinh đôi, hiện tại vẫn chưa qua ba tháng nguy hiểm của thai kỳ, vẫn nên giảm bớt thời gian để cô ấy bế cô.
Dù sao thì cô cũng cảm thấy bản thân mình khá nặng.
Trong nhà đã có hai người bác dâu mang thai, Thẩm Tiểu Vũ theo lý mà nói cũng quen rồi, nhưng trên thực tế thì lại không có, hơi ích kỷ một chút mà nói thì cô cũng có chút phân biệt.
Hai bác dâu mang thai thì cũng có bác cả bác hai rồi, không cần đến cô quan tâm làm gì.
Nhưng mẹ cô mang thai thì cô không thể không quan tâm được. Ở đây cũng gần một năm, cho dù cô có là một đứa ngốc cũng có thể nhận ra chuyện sinh con của cha mẹ mình không được thuận lợi cho lắm, hiện tại khó khăn lắm mới mang thai được, cha cô lại không có ở nhà, cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm chăm sóc cho mẹ. Dù cô cũng chỉ là một em bé chưa đến một tuổi, nhưng cũng không ngại quan tâm đến chuyện này. Hiện tại người cô đã thuận lợi đi xuống dưới đất, nhưng cô vẫn còn quá nhỏ, mẹ cô căn bản không an tâm để cho cô tự đi một mình, như vậy không phải cô chính là gánh nặng hay sao?
Vừa đúng lúc bà nội cô đi ra từ phía sau.
Nhìn thấy mẹ con hai cô đang đứng trong sân, bà lão hét to giọng gọi con dâu một tiếng: "Con lại đưa tiểu nha đầu đi đâu vậy hả?" Thẩm Uyển đáp lại một tiếng, trong lòng nghĩ chuyện mình mang thai cũng không thể giấu giếm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận