Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 120: Chương 120

Chương 120: Chương 120Chương 120: Chương 120
Chuong 120: Chuong 120 Bà lão bật cười, liên tục xua tay: "Làm cái gì mà làm, thái độ làm người của chị em còn chưa tin được hay sao, chị cứ câm lấy mà dùng, nếu trong nhà túng quẫn quá cũng chưa cần phải trả lại vội, cứ quay về giải quyết mọi chuyện trước rồi nói sao!"
Nếu không thể tin tưởng được, căn bản là bà ấy có muốn vay thì bà cũng sẽ không cho vay.
Đối với người thành thật mà nói, có biên lai mượn đồ hay không đều giống nhau, đối với người không có ý định trả lại mà nói, dù có biên lai mượn đồ hay không cũng chẳng có tác dụng gì hết, vậy nên bà lão nói không cân biên lai muon đồ chính là thật lòng.
Chỉ là mẹ Liễu là người có tính cách rất kiên định.
Bà ấy rốt cuộc vẫn làm một biên lai mượn đồ.
Nhưng bà ấy không biết chữ nhiều lắm, cũng không biết viết nhiều, liên viết số tiên mượn được viết lên đó, cũng viết cả tên của mình lên đó, coi như xong biên lai mượn đồ rồi.
Không biết được rằng biên lai mượn đồ như vậy thật ra cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Bà lão cũng không giảng giải nhiêu, mỉm cười mà nhận biên lai mượn đồ.
Trong tay cầm được tiền, lại có được biên lai mượn tiền, mẹ Liễu cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng trong lòng kia đi rồi, cho dù sau này muốn trả lại tiền, cũng không phải lo lắng nghĩ cách để trả lại tiền như trước nữa.
Cẩn thận cuộn tiền lại, lại cất vào túi đựng tiên bên người xong, mẹ Liễu cũng không tính toán ở lại lâu nữa, lúc cùng bà lão đi ra khỏi phòng mang nét cười trên mặt nói một câu: "Đợi thu hoạch vụ mùa xong, tổ chức tiệc rượu cho tiểu tử nhà chị, nhất định sẽ tự mình tới mời em.'
Bà lão cũng cười lại: Em sẽ chờ.' Chị dâu hai như đang mất hồn mất vía, nhìn thấy mẹ mình tươi cười đi ra cùng với mẹ chồng, trong lòng liên cảm thấy an tâm hơn, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, nếu không mẹ cô ấy sẽ không cười nhẹ nhõm được như vậy.
Nghĩ như vậy, cô ấy liền cảm thấy cảm kích mẹ chồng vô cùng.
Mẹ Liễu thấy con gái hướng đôi mắt trông mong về phía mình, liền kéo con gái sang một bên nói thâm mấy câu, liền nói hết chuyện được mẹ chồng cô ấy cho mượn tiền ra, kêu cô ấy không được nói chuyện này với người khác, ở đây cung phụng cha mẹ chồng cho tốt, nói một hồi để cô ấy thông suốt. Mọi câu chị dâu hai Thẩm đều gật đầu đáp ứng.
Mãi đến khi tiễn mẹ ruột đi rồi, người đầu tiên cô ấy tìm gặp chính là mẹ chồng, cảm kích nói: "Mẹ, cảm ơn mẹt" Cảm on chuyện gì thì hai người có thể hiểu rõ không cần nói thêm rồi, bà lão vỗ vỗ vai cô ấy, ôn nhu nói: "Chuyện này có gì mà phải cảm ơn chứ, được rồi, đi thôi, không cần phải nói nhiều đâu, không cần để ở trong lòng.
Bác hai Thẩm tuy rằng không thông minh được như em ba nhà mình, nhưng cũng là người chung giường với vợ mình mấy năm nay rồi, không thể một chút bất thường của cô ấy cũng không phát hiện ra được.
Nhưng mồm miệng anh ấy có chút vụng về, không biết cách ăn nói cho lắm, mẹ vợ tới cũng chỉ nói được vài câu chứ không nói thêm được gì nữa.
Vốn đang định hỏi mẹ vợ tới có việc gì, kết quả lại không tìm được cơ hội thích hợp, đến khi mẹ vợ đi rồi, người làm con rể như anh ấy vẫn chưa biết tại sao mẹ vợ lại tới đây như vậy.
Vậy nên anh ấy nghĩ chắc phải hỏi vỢ rồi.
Kết quả ăn cơm xong vợ anh ấy liên đi thu dọn bát đũa ngay, buổi sáng không thể được nghỉ ngơi một chút như buổi trưa, cơm nước xong gần như phải đi làm việc ngay, vậy nên anh ấy cứ muốn nói lại thôi, đến một hồi lâu vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.
Cứ như vậy ôm tò mò trong lòng mà làm việc.
Nghỉ giữa trưa đi, giữa trưa về nhất định sẽ hỏi. Chị dâu hai Thẩm cũng không biết chồng mình rối rắm mãi không hỏi ra được vấn đề như vậy, đến khi đi làm cũng mang theo vấn đề này theo, nhà mẹ đẻ cô ấy giải quyết được vấn đề trước mắt, em trai cô ấy khoảng bốn tháng nữa là cưới vợ rồi, tâm tình cô ấy đang rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận