Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 124: Chương 124

Chương 124: Chương 124Chương 124: Chương 124
Chuong 124: Chuong 124 Ngoại trừ cảm động ra thì Thẩm Uyển cũng không làm ra được chuyện hữu ích gì.
Thẩm Uyển vì vậy mà cứ luôn nghĩ rằng bản thân mình vô dụng.
Lần này lại đến phiên người chồng thông minh như Thẩm Gia Dương lên tiếng khuyên nhủ vợ mình, đây hoàn toàn là sở trường của anh, nói mấy câu liên khiến vợ mình nở nụ cười, hai vợ chồng chưa được bao lâu liên tiến đến gân cùng nhau nói chuyện.
Thẩm Tiểu Vũ khi không lại bị bắt ăn một chén cơm chó lớn: '...'
Ừm, cô cũng quen với vị của cơm chó rồi! Nhưng lời của cha cô nghe thấy rồi, nếu như có thể, cô cũng nguyện ý giúp bà ngoại của mình. Nhưng đến cả việc lấy đồ cho nhà mình còn khó khăn như vậy, có chút đồ ăn thôi cũng khiến cha cô phải hao tâm tổn lực mà nghĩ lý do, nếu còn lấy ra nhiều nữa, cha cô sợ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm lớn mất!
Rõ ràng trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ vật này kia, ví dụ như dầu, gia vị, các loại rau sống đồ chín vân vân, siêu thị của cô có thể nói rằng cần có gì đều có nấy, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội để lấy ra.
May mà thời gian ở trong siêu thị đã được định sẵn, mấy thứ đồ bên trong đặt ở đó bao lâu cũng sẽ không hỏng, nếu không cô sợ chắc sẽ phải vội muốn chết mất, trơ mắt nhìn mấy thứ đồ tốt không thể dùng mà bị để đó đến mức hỏng rồi là cảm giác gì, người từng trải hoàn toàn có thể hiểu được.
Ôi, cô thừa nhận ở cái tuổi là một cục cưng nhỏ này không nên nhận áp lực như vậy!
Cô là một bé cưng đang ôm một siêu thị cực kỳ lớn, siêu thị ước chừng có khoảng tám tầng, mỗi tầng đều có diện tích siêu lớn, kết quả hiện tại cô không những vẫn đang loanh quanh ở tâng thứ nhất, đến cả một góc ở tận cùng phía bên trong vẫn chưa khai phá được hết...
Quả thực cuộc sống sống lại xuyên vào trong sách này cô chính là kẻ thất bại giành được bàn tay vàng vậy.
Không được, cô phải bình tâm!
Ai cũng đừng hòng quấy rây cô. ... Vụ mùa thu hoạch bận rộn nhất trong năm bắt đầu rồi.
Mỗi ngày đều vội vàng như đi đánh giặc vậy, sự quan tâm và chú ý của Thẩm Uyển dành cho Thẩm Tiểu Vũ cũng bị ít đi một chút. Nhưng thời điểm này cũng coi như là chuyện tốt.
Lúc cô ấy đi làm, thi thoảng sẽ có người tới hỏi cô ấy ve chuyện có liên quan đến đứa nhỏ, tuy rằng giọng điệu vẫn không tránh được chút kinh ngạc, nhưng cụm từ "đứa nhỏ nhà cô" lại khiến Thẩm Uyển nghe đến thư thái vô cùng. Nhất thời cảm thấy tổ chức tiệc đầy tháng là chuyện đúng đắn vô cùng.
So với việc mọi người đột nhiên thấy nhà cô ấy có nhiêu hơn một đứa nhỏ, khắp nơi đều bàn luận về đứa nhỏ nhà cô ấy, thà tranh thủ tiệc đầy tháng này thoải mái nói vê đứa nhỏ cho người khác biết, cũng chứng minh được chuyện nhặt được đứa nhỏ là thật.
Càng giấu kỹ sẽ càng khiến người khác cảm thấy tò mò, đây là căn bệnh chung đã ngấm vào sương tủy của con người rồi, thoải mái như vậy có thể bãi miễn được nhiều lời đồn đại vô nghĩa, bóp chết những chuyện ngoài ý muốn từ trong trứng nước trước vẫn hơn. Theo dòng thời gian, mọi người bàn luận gì thì bàn luận, tò mò gì thì tò mò, thời gian sau cũng sẽ không còn chú ý chuyện này nhiều nữa, ngày nào cũng bận bịu như vậy, sức tò mò cùng thời gian rảnh rỗi của con người cũng có hạn, rồi sẽ lại bị chuyện khác hấp dẫn mà thôi.
Cho nên chỉ cần đạt được mục đích này, tiệc đầy tháng kia cũng coi như là thành công rồi.
Bây giờ cũng là hai tới ba ngày sau tiệc đầy tháng kia rồi, người trong thôn cũng bắt đầu quen với chuyện này, Thẩm Uyển thấy mọi chuyện biến hóa như vậy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Ngoài việc đứa nhỏ mang lại chút ảnh hưởng ra, còn có một người cũng chịu ảnh hưởng, đó chính là Tham Tam Lat.
Người trong thôn thấy một kẻ đáng ghét vô lại vậy mà mấy hôm nay lại chịu khó làm việc hơn một chút, khiến cho mấy người đã quen với tính cách của anh ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận