Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 152: Chương 152

Chương 152: Chương 152Chương 152: Chương 152
Chuong 152: Chuong 152 Chị dâu ca Thẩm nghe xong lời này thần sắc có chút do dự, cảm thấy có chút khó tin, nhưng cô ta cảm thấy em dâu chẳng có lý do gì để lừa cô ta hết, đúng thực là em dâu không hê uống qua thuốc gì, cũng không xin được phương thuốc sinh con, nghĩ tới nghĩ lui, có le đúng là có liên quan tới cháu gái thật.
Dù sao theo lời của em dâu thì đây đúng là đứa nhỏ có phúc khí nhất mà cô ấy từng gặp, cô ta hoàn toàn đồng ý.
Đứa nhỏ càng lớn càng xinh, càng nhìn càng đẹp, nói giống hệt mấy đứa nhỏ trong thành phố cũng không phải khoa trương, bây giờ lại có thêm em dâu "bảo đảm” nữa, Thẩm Tiểu Vũ trong mắt chị dâu cả Thẩm không còn giống như trước nữa.
Trước kia chỉ là một đứa cháu gái đáng yêu, hiện tại chính là bảo bối giúp cô ta tăng tỷ lệ mang thai rồi. Ánh mắt chị dâu cả Thẩm nhìn về phía Thẩm Tiểu Vũ không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Vê phân em dâu ba ở bên cạnh đứa nhỏ nhiều như vậy nhưng lại không hề mang thai, cô ta không he chú ý tới, em dâu hai mang thai là được rồi.
Bởi vậy, Thẩm Tiểu Vũ vốn đang an vị trong lòng bác dâu hai, vẫn chưa trong trạng thái lơ mơ mà lấy lại tinh thân, liên phát hiện chính mình bị di dời đi, từ trong lòng bác dâu hai liền rơi vào lòng bác dâu cả.
Bác dâu cả còn dùng ngữ khí tự nhiên nói với bác dâu hai: "Em mang thai rồi đừng tự làm bản thân mệt, để chị bế đứa nhỏ cho, dù sao chị cũng không có việc gì, sau này rảnh rỗi cũng sẽ giúp Tiểu Uyển bế con nhiều hơn."
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Không phải chứ, bác dâu cả thực sự tin rồi sao?
Hơn nữa cái gì mà không để bác dâu hai tự làm mình mệt, giúp mẹ cô trông con nhiều hơn, đều là lấy cớ hết thôi, lại còn nói nghe rất quang minh chính đại, chính xác mà nói bác dâu cả chỉ muốn gần gũi với cô nhiều hơn thôi! Tuy Thẩm Tiểu Vũ cũng không để bụng chuyện bác dâu cả gần gũi nhiều hơn với mình, nhưng nếu bác dâu cả vẫn không mang thai được, liệu có trách cô không, sau đó vốn đang quý mến bỗng trở nên chán ghét cô...
Bé cưng ủy khuất mà bé cưng không nói!
Chị dâu cả bế bé cưng vào trong lòng như đang bế một bảo bối vậy, miết tay, sờ bụng, hôn trán, hễ cứ là động tác giúp gia tăng độ gần gũi, cô ta đều sẽ luân phiên làm qua một lần, Thẩm Tiểu Vũ ở trong lòng cô ta cảm giác mình chả khác nào món đồ chơi, vẻ mặt không luyến tiếc gì cuộc sống nữa. Chị dâu hai Thẩm thấy vậy liền há miệng thở dốc, sau đó gì cũng không nói nữa.
Bởi vậy, Thẩm Uyển sau khi trở về liên thấy hai người chị dâu ngồi với nhau, đứa nhỏ được chị dâu cả bế vào trong lòng, trên mặt cô ấy không tự chủ được mà mang theo ý cười, con gái nhà mình được mọi người yêu quý như vậy, người làm mẹ như cô ấy đương nhiên là rất vui rồi.
Chờ đi đến gân, cô ấy nói một tiếng cảm ơn với chị dâu cả Thẩm sau đó định bế đứa nhỏ lên.
Kết quả là-
Chị dâu cả Thẩm liền né tránh hai cánh tay của Thẩm Uyển lúc cô ấy đưa ra, vẻ mặt vui vẻ nói: "Không can phải cảm ơn đâu, dù sao hiện tại cũng không có gì làm, đứa nhỏ cứ để chị bế đi." Thẩm Uyển: "222"
Không hiểu sao trong lòng cô ấy đột nhiên lại có dự cảm không lành?
Hành động của chị dâu cả khiến cô ấy nhớ tới hôm tiệc đầy tháng, lúc ấy chị dâu cả Thẩm là lần đầu tiên bế đứa nhỏ, đợi khi tiệc đây tháng kết thúc rồi bản thân muốn bế lấy đứa nhỏ cô ta cũng có phản ứng như vậy, bây giờ lại như vậy tiếp sao?
Sự thật đã chứng minh, không có gì nghiêm trọng nhất, chỉ có nghiêm trọng hơn.
Từ sau hôm đó, liên tiếp một thời gian sau này, Thẩm Uyển đột nhiên phát hiện ban ngày bản thân có rất ít cơ hội được bế đứa nhỏ, bởi vì loại cơ hội này toàn bị chị dâu cả tranh mất rồi, cô ấy sao có thể nói với chị dâu cả rằng đừng bế con em nữa được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận