Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 129: Chương 129

Chương 129: Chương 129Chương 129: Chương 129
Chuong 129: Chuong 129 Thẩm Tiểu Vũ rất tò mò như vậy nghĩa là sao, tuy trong lòng tò mò nhưng thân thể cũng rất phối hợp. Ngoan ngoãn để Thẩm Uyển bế vào trong lòng, chính mình cũng dí sát người vào ngực mẹ.
Chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi!
Mãi đến khi ra cửa, nghe bên tai mẹ cô cùng bà nội cô nói chuyện với nhau, Thẩm Tiểu Vũ cuối cùng mới biết phải đi đâu rồi, cô vậy mà phải lên thị trấn, cô của cô sớm đã sinh con rồi, từ lúc sinh đến giờ chưa từng tới thăm cô ấy, bây giờ có thời gian rồi nên người một nhà chuẩn bị tới thăm. Đồng thời cũng đem chút lương thực được phân tới tặng cho cô ấy. Mua lương thực ở thị trấn không những phải cần phiếu chứng, mà chỉ được mua theo số lượng nhất định, theo phương diện này mà nói, người ở thị trấn đối với việc mua lương thực không được tự do thoải mái như nông dân, bà lão hằng năm có thể tặng cho con gái trên thị trấn một ít lương thực.
Bởi vì phải đưa lương thực nên phải có đàn ông di theo cùng.
Vì vậy lúc ra khỏi nhà, ngoại trừ một nhà ba người của Thẩm Tiểu Vũ ra còn có bà lão, tổng cộng là bốn người.
Trên đường đi ba người thỉnh thoảng sẽ nói chuyện, Thẩm Tiểu Vũ thì lắng tai nghe ngóng, ánh mắt vội vã liếc đông liếc tây để nhìn, đáng tiếc quãng đường toàn đất trống, cũng không có quá nhiều thứ để xem.
Ngẫu nhiên đi qua ven đường sẽ có một mảnh ruộng lớn, trên ruộng có những người đang làm việc, hoặc trên đường cũng có thể gặp được những người cũng đang đi tới thị trấn, ngoài những điều đó ra, đường đi có thể nói là vô vị nhàm chán vô cùng.
Một người đàn ông vác theo lương thực như Thẩm Gia Dương mà nói, không hề nhẹ nhõm chút nào, nhưng cũng không đến mức quá nặng, trong tay bà lão không phải mang quá nhiều đồ coi như cũng thoải mái, chỉ có nửa bế nửa ôm đứa nhỏ trên người là thấy không tốt lắm.
Ban đầu thì vẫn được, nhưng thời gian dài cứ ôm đứa nhỏ lớn như vậy trên người sẽ càng cảm thấy nặng hơn.
Nhất là đứa nhỏ được nuôi tốt như thế này, là một đứa nhỏ đặc biệt trắng mập, nặng hơn rất nhiều so với nhiều đứa nhỏ cùng tuổi, hơn nữa đường di lên thị trấn cũng rất xa...
Vậy nên thời gian càng lâu, hai cánh Thẩm Uyển ôm đứa nhỏ trong lòng ngực lại cảm thấy càng nặng hơn, nếu không có dây đai đỡ một phần sức nặng, cô ấy thực sự không biết bản thân có thể kiên trì đến mức nào được.
Thẩm Tiểu Vũ từ đầu luôn nhìn ngó xung quanh, cảm thấy mắt mình không nhìn thấy hết được, chẳng có chỗ nào dễ nhìn, nhưng đối với bé cưng cực kỳ khao khát ra ngoài như cô mà nói, chỉ cần đưa mắt tùy tiện nhìn xung quanh cũng cảm thấy vui sướng vô cùng rồi.
Mãi đến khi cảm nhận được tiếng hít thở nặng ne dân của người đang bế cô.
Hai cánh tay cô thường xuyên phải nâng lên, nếu không cơ thể cô sẽ bị trượt xuống không ít.
Thẩm Tiểu Vũ lúc này mới ý thức được: Hình như mình đang làm mẹ mật rồi!
Ý thức này dâng lên đáy mắt, cô không kìm lòng mà nhớ tới lời mẹ của bác dâu hai sau ngày đầy tháng đã tới bế cô- Đứa nhỏ này vừa dễ nhìn vừa rắn chắc.
Ran chắc rắn chắc rắn chắc...
Hai chữ này lập tức vang lên liên tục trong đầu cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tiểu Vũ bất tri bất giác mà nghệt ra, hóa ra người ta không hề nói quá, cô thực sự rất rắn chắc, sự thật này thực sự khiến cho người ta dở khóc dở cười mà.
Vừa vặn lời của cha cô ở phía sau bất ngờ vang lên lúc này, khiến cô phải giật mình.
"Tiểu Uyển, có phải đứa nhỏ rất nặng không?" Thẩm Gia Dương thấy mồ hôi trên mặt vợ mình có chút nhiều, không khỏi vươn tay ra: "Mau để anh bế cho!" Thẩm Tiểu Vũ: Ôi, hộc máu mà chết mất!
Cũng may mẹ cô rất yêu cô, yêu cả thể trọng của cô nữa.
Thẩm Uyển né được cánh tay của chồng: "Không sao đâu, đứa nhỏ đúng là hơi nặng thật, lần đâu em bế đi xa vậy nên chưa quen thôi, đợi quen thì sẽ không sao hết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận