Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 137: Chương 137

Chương 137: Chương 137Chương 137: Chương 137
Chuong 137: Chuong 137 Bị bà lão nói như vậy, hai người chị dâu em chồng cũng không dám làm loạn nữa.
Mẹ Từ ra ngoài mua đồ đã trở về rồi, sau khi bà ấy quay về bà lão không ngôi nữa, đi vào phòng bếp giúp bà ấy một tay, đến khi cơm nấu xong, người nhà họ Từ đi ra ngoài làm cùng với mấy đứa nhỏ đi học hoặc đi chơi cũng quay trở về rồi.
Trong nhà cứ vậy mà đầy người lên.
Cũng trong nháy mắt mà căn phòng trở nên đông đúc.
Ngoại trừ một đứa con trai Từ Quý, trong nhà còn có hai người anh em khác, nhà bọn họ sống ở thị trấn cũng coi như là một gia đình có điều kiện tốt, người trong nhà đều có công việc, bởi vậy thu nhập trong nhà cũng không tệ.
Đứa nhỏ nhà Thẩm Gia Ngọc vừa được sinh chưa bao lâu, tạm thời mọi điều Thẩm Gia Ngọc phải đặt lên người đứa nhỏ, công việc làm công tạm thời trước đây của cô ấy vẫn là nhờ chồng cô ấy tìm giúp. Vẻ ngoài của Từ Quý không quá đặc biệt, nhưng thân hình cao lớn, là một người đàn ông vừa nhiệt tình vừa sáng sủa.
Vừa vê đến nhà, anh ấy thấy nhà mẹ vợ cũng đến đây rồi, mẹ vợ thậm chí còn đích thân đi tới nữa, lập tức thân mật mà vừa chào hỏi vừa rót nước cho họ, quả thực còn giống con trai ruột hơn cả con trai ruột Thẩm Gia Dương.
Nhưng anh ấy như vậy hai nhà sớm đã thành thói quen rồi, cả hai bên đều hòa đồng vui vẻ.
Đợi cơm nước xong, người trong nhà cần đi làm liên đi làm luôn, cân đến trường cũng đến trường học, nhà ba người của Thẩm Gia Dường cùng với bà lão chơi tại nhà họ từ đến khoảng ba giờ chiều thì quay về.
Dù Thẩm Gia Ngọc rất không muốn, nhưng vẫn phải chủ động tiễn người ra cửa.
Đương nhiên trước khi đi, cô ấy liền đưa ít đồ tốt cho người chị dâu Thẩm Uyển, trong đó còn có ít tinh bột lúa mạch phù hợp cho trẻ con uống, cùng với một ít kẹo vào vải dệt vân vân, tuy số lượng không quá nhiều, nhưng cũng biểu đạt được tâm ý của cô ấy.
Đây cũng là nhờ chồng cô ấy làm trong cung tiêu xã mới có thể thuận tiện có được mấy thứ này, có thể thoải mái đem những thứ này cho Thẩm Uyển, đủ để chứng minh quan hệ của hai người tốt đến mức nào.
"Được rồi, không cân tặng gì nữa đâu, mẹ di đây, con cũng quay vê di
Bà lão nói xong thì cùng với nhà ba người của Thẩm Gia Dương rời khỏi đó.
Thẩm Tiểu Vũ ra được ngoài cửa, cô cũng có thể thấy được người cô chỉ được nghe qua chứ chưa được thấy qua bao giờ rồi, còn có em họ ma cô vừa mới sinh, ngoài ra, một đứa trẻ sơ sinh như cô cũng chẳng thể làm được gì khác.
Nhưng cho dù có như vậy, cô cũng thấy rất hài lòng.
Mà bọn họ khi vừa ve đến nhà, người nhà cũng chỉ được nghỉ ngơi vài ngày ngắn ngủi, rất nhanh lại phải rơi vào một vòng lặp bận bịu, Thẩm Tiểu Vũ cũng khôi phục lại cuộc sống đơn độc như trước kia.
Cuộc sống cứ liên tục như vậy cho đến cuối tháng mười.
Tới cuối tháng mười, thời kỳ vụ mùa lúc này mới hoàn toàn qua đi. Những gì cần thu hoạch đã thu hoạch rồi, những gì nên gieo cũng tranh thủ gieo rồi, lương thực đã thu hoạch xong trước tiên nộp lên công xã đã, lương thực còn lại thì dựa theo công điểm mà chia đều cho các hộ.
Nông dân bận bịu hàng tháng trời cuối cùng cũng có thể hoàn toàn được nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Thẩm Tiểu Vũ cũng sắp tròn nửa tuổi rồi.
Đứa trẻ nửa tuổi cũng có thể phát ra những âm tiết đơn độc biểu lộ ý không hiểu những người lớn đang nói rồi.
Mà Thẩm Tiểu Vũ giả làm trẻ con giỏi như vậy, chính bản thân cô trong lúc không có ai cũng phải thừa nhận bản thân luyện tập rất nhiêu trong phạm vi của mình, hiện nay bởi vì hạn chế của dây thanh nên chưa thể nói rõ được, nhưng thực ra đã biết kêu cha kêu me rồi.
Dù là cô giả vờ là một đứa trẻ con thật, nhưng trẻ con thật lớn đến mức này cũng có thể phát ra một số âm thanh lẩm bẩm tự nói rồi, chỉ là không thể biểu đạt ra ý tứ rõ ràng được như cô thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận