Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 73: Chương 73

Chương 73: Chương 73Chương 73: Chương 73
Chuong 73: Chuong 73 Hai người bọn họ vây quanh ngạc nhiên thảo luận về Thẩm Tiểu Vũ một lúc liền cảm thấy chán, nhưng đồng ý với thím ba sẽ ở lại trong phòng chơi rồi thì không thể nuốt lời được.
Cũng may mà mấy đứa nhỏ ở nông thôn cũng có phương thức giải trí riêng, cho nên chỉ trong chốc lát Thẩm Đại Hoa đã nghĩ ra được sẽ chơi gì ở trong phòng. "Nhị Hoa, chúng ta chơi nhảy ô đi!" Thẩm Đại hoa vừa nói vừa đi xuống giường: "Chị sẽ đi vẽ ô trước, em ra ngoài nhặt mấy hòn đá nhỏ lại đây!"
"Được!" Nhị Hoa cũng rất nhanh nhẹn mà bắt đầu hành động. Lúc Nhị Hoa chạy ra ngoài, Đại Hoa cũng bắt đầu dùng ngón tay vẽ mấy ô trên sàn nhà, vừa vẽ vừa lẩm bẩm trong miệng đôi ba con số, còn rất nghiêm túc.
Mà lúc trong lòng Thẩm Tiểu Vũ đọc ba chữ chơi nhảy ô, không khỏi lộ ra một ý cười đây hoài niệm.
Trò này lúc cô còn ở cô nhi viện cũng thường hay chơi đùa với bọn trẻ con ở đó, đơn giản mà thú vị, lại không cần nhiều đồ lắm, chỉ cần một hòn đá nhỏ là được, chắc chắn là trò chơi được yêu thích nhất thời này.
Thẩm Đại Hoa cùng với Thẩm Nhị Hoa chuẩn bị xong thì bắt đầu chơi nhảy ô, trò này tuy đơn giản, nhưng chơi một lúc sẽ thành nghiện, cho dù chỉ là lặp đi lặp lại mấy động tác giống nhau, nhưng chơi vẫn rất vui.
Mỗi lần lấy chân đá hòn đá nhỏ, hòn đá nhỏ sẽ rơi vào các ô khác nhau khiến bọn họ vui sướng mà cười tươi, nhưng nếu dùng sức quá mức, hòn đá nhỏ bị đá ra ngoài ô vuông, hoặc là ngay gần đó, bọn họ sẽ phát ra âm thanh vô cùng ảo não.
Thẩm Tiểu Vũ tuy không nhìn được tới đó, nhưng chỉ cân nghe các thanh âm khác nhau là có thể đoán được cảnh tượng đang diễn ra như thế nào.
Khiến cho cô có chút muốn chơi cùng với bọn họ.
Tuy mẹ nuôi kêu hai đứa nhỏ ở nhà trông mình, nhưng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Thẩm Tiểu Vũ khẳng định bản thân chắc chắn không có khả năng phát sinh chuyện gì, đứa trẻ nhỏ xíu như cô không làm được gì, chỉ ngoan ngoãn một chút để không gây phiền toái cho người khác thì hoàn toàn có thể làm được.
Bởi vậy nên dù sáng nay có uống sữa đi tiểu rồi, cô cũng không hề kêu lên một câu.
Mẹ nuôi đang vất vả làm việc bên ngoài rồi, cô không nên làm phiên cô ấy nữal
Hơn nữa lúc trước khi cô đi thực tập ở đại học cũng từng di dạy qua ở nông thôn rồi, đối với nông thôn vẫn có những hiểu biết nhất định, đương nhiên biết rõ ở dưới nông thôn, mấy vùng ruộng đất để cày cấy không hề gân nhà, phân chia ruộng đất cũng gân xa khác nhau. Ai biết được nơi mẹ nuôi làm việc cách nhà gân hay xa chứ.
Nhỡ đâu là xa thì sao?
Thẩm Tiểu Vũ không thể vì cô tiểu rồi nên khiến Đại Hoa chạy tới kêu mẹ nuôi quay vê được, không phát ra tiếng cũng bởi vì lo lắng cô phát ra âm thanh gì sẽ khiến cho hai tiểu nha đầu kia hiểu lầm, đến lúc đó gọi người ve thật sẽ rất khó khăn.
Vẫn là chịu đựng thì hơn, đợi đến trưa mẹ nuôi quay về là có thể thay ta được rồi!
Thẩm Uyển đang làm việc trên ruộng thi thoảng vẫn nhớ thương tới đứa con bị mình vứt ở nhà. Dù sao từ khi đứa nhỏ tới nhà, đây là lân đầu tiên cô ấy cách xa bé con lâu như vậy, cô ấy không tự giác được mà nghĩ đến việc để con ở nhà có được hay không, hai đứa cháu gái liệu có trồng được con bé hay không, rồi lo lắng không có cô ấy bên cạnh thì bé con sẽ khóc nhaol
Nhưng dù lo lắng thế nào, động tác làm việc trên tay cô ấy vẫn không hề ngừng.
Từ lúc bắt đầu làm việc, trình độ công việc ngoài nặng hay nhẹ còn có khó hay dễ, công việc cụ thể được phân đến tay mọi người trong thôn cũng không hề giống nhau.
Ví dụ như mấy việc tốn sức cơ bản thì đều được phân cho những thanh niên trai tráng trong thôn, công việc cân có nhiều sự kiên nhẫn sẽ được phân cho phụ nữ, việc dễ dàng thoải mái một chút sẽ phân cho những người già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận