Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 122: Chương 122

Chương 122: Chương 122Chương 122: Chương 122
Chuong 122: Chuong 122 Nếu chỉ là một hai cân thì bà có thể không thấy được, đứa con nhà mình đúng là kẻ ngốc có phúc của người ngốc, nhưng như vậy thì quá nhiều rồi, bà có giả mù cũng không giả được.
Bây giờ nghe xong lời giải thích của con trai, bà lão sợ rằng con trai bà vốn không phải một kẻ ngốc như bà nghĩ.
Lương thực chính dù có đáng giá, dùng nhiêu lương thực phụ như vậy cũng không có lời được, lương thực phụ tuy ăn không ngon bằng nhưng số lượng nhiều, ăn đến no bụng là được rồi, ăn có ngon không chỉ có người giàu mới suy đoán tính toán đến được. Người nghèo như bọn họ cò đồ ăn cho no bụng là được rồi, quản gì việc ngon hay không ngon chứ. Nếu không bà lão cũng sẽ không kêu con trai lên thị trấn đổi mấy cân lương thực chính lấy lương thực phụ như vậy, còn không phải để đổi được nhiều một chút, giúp người trong nhà được ăn no hơn saol
Thấy mẹ mình không tin, Thẩm Gia Dương cảm thấy bản thân không còn cớ để nói nữa, liền vội nói: "Mẹ mau thu đống lương thực này vào đi, con phải đi làm rồi, nếu còn không đi nữa sẽ muộn mất, buổi sáng con đã không đi làm, hôm nay bị thiếu một chút công điểm rồi, bây giờ không thể lại đến muộn được, con đi trước đây.' Nói xong liên vụt đi nhanh như chớp.
Mẹ anh thực sự khó mà đối phó được!
Thẩm Uyển ở bên này đặt đứa nhỏ ở trong phòng xác định không có vấn đề gì xong cũng bắt đầu chuẩn bị đi làm việc, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy chông cô ấy chạy đi như một con thỏ, liên vội gọi anh một tiếng.
Thẩm Gia Dương được gọi liền đứng lại đợi vợ một lúc, rồi hai vợ chồng cùng nhau ra khỏi nhà.
Hai người ở trên đường trao đổi đơn giản về chuyện đổi lương thực, mãi đến khi đi tới ruộng mới tách nhau ra, quyết định có chuyện gì trưa vê sẽ nói sau, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi. Trua den Tham Gia Duong con chưa kịp nghỉ ngơi thở ra hơi đã bị mẹ anh tóm lấy rồi, mặt anh không khỏi mang vẻ khổ sở, không phải chứ, không nhe mẹ anh muốn hỏi cho rõ ràng vậy sao?
Mơ hồ một chút, trực tiếp thu thập đồ ăn vào không phải là được rồi à?
Sao phải làm khó anh vậy chứ!!!
Bà lão thấy vẻ khổ sở trên mặt con trai mình không khỏi thầm nghĩ, ai kêu anh lừa mẹ mình như vậy chứ, lúc thấy con trai muốn đào tẩu chạy đi liên gọi anh một tiếng: "Con đứng lại cho mẹ."
Thẩm Gia Dương cứng ngắc mà dừng lại, châm chậm xoay người lại, đang vắt óc suy nghĩ xem nên thoát nạn như thế nào. Không ngờ rằng mẹ anh không hề hỏi về lý do thoái thác sáng nay, mà chỉ cầm một chiếc túi đưa cho anh, bên trong đúng là lương thực phụ mà buổi sáng anh mang về. "Chỗ này tìm cơ hội mà tặng cho mẹ vợ con đi." Bà lão đưa túi đồ cho con trai rồi nhấp môi, nhỏ giọng một chút nói: "Cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy được.
Bà công nhận răng, trong ba người con dâu, người mà bà thiên vị nhất chính là con dâu thứ ba.
Ai kêu đứa nhỏ này là người quen từ nhỏ đến lớn, bản thân lại là bạn bè của mẹ cô ấy, tục ngữ có câu bán anh em xa mua láng giêng gân, hai nhà trước khi trở thành thông gia cũng rất thân cân với nhau rồi, sau khi trở thành thông gia thì thân lại càng thêm thân. Lần này dựa vào việc tự dưng lãi được nhiều lương thực đến như vậy, lương thực phụ đổi được so với dự đoán lại nhiêu hơn gấp đôi, lại còn do con trai thứ ba lấy ra nữa, nghĩ tới nghĩ lui, bà lão quyết định kêu con trai tặng một ít cho nhà mẹ vợ.
Không bị truy vấn, việc đầu tiên Thẩm Gia Dương làm là thở phào nhẹ nhõm, đến khi nghe rõ ý của mẹ xong, nếu không phải bản thân đã trưởng thành rồi, anh thực sự rất muốn ôm hôn lấy mẹ.
-Thật không hiểu sao mẹ anh lại có thể tốt đến vậy chứ?
Mẹ con từ trước đến giờ chưa bao giờ cân khách khí nhiêu như vậy, Tham Gia Duong khong noi du một câu nào, sau khi nhận lấy túi đồ thì nghiêm chỉnh đáp lời của bà lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận