Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 143: Chương 143

Chương 143: Chương 143Chương 143: Chương 143
Chuong 143: Chuong 143 Lúc Hồ Linh bế đứa nhỏ kia rời đi, còn có người nghe được tiếng đứa nhỏ kia tức giận mà mắng chửi ai đó.
Thậm chí mẹ ruột của cậu ta cũng mắng theo.
Vừa rồi bị mẹ bịt miệng như vậy, chắc chắn cậu ta đã bị chọc tức không hề nhẹ.
Mấy người chứng kiến một màn này thực sự không biết phải nói gì, nhưng lại cảm thấy hả dạ, từ chuyện này có thể biết được đứa nhỏ kia không hề tốt đẹp gì rồi, Hồ Linh bây giờ yêu chiều cậu ta như vậy, sau này có chuyện gì đi nữa cũng là cô ta chịu. Nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy Hồ Linh còn có chút đáng thương!
Nhưng đáng thương thì ắt cũng có điểm đáng giận, đứa nhỏ biến thành như vậy, người làm mẹ như cô ta đương nhiên có hơn phân nửa trách nhiệm rồi.
Bọn họ di rồi người khác liên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lăng đứa nhóc kia lại nói ra lời đáng xấu hổ nào nữa.
Mà Thẩm Uyển trong lúc mọi người đang đứng lên hóng hớt cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói tiếng cảm ơn với chị dâu cả rồi. Trong lòng cô ấy có chút ảo não, con của bản thân mà không ra mặt thay được, ngược lại phải để chị dâu cả giúp, tính cách này của cô ay cũng thật là, rõ ràng biết tính cách của bản thân như vậy không tốt, dễ bị chịu thiệt, nhưng cô ấy không thể nào sửa được.
Lúc này cô ấy rất ngưỡng mộ loại tính cách muốn nói gì thì nói ấy kia của chị dâu cả Thẩm.
Thấy mà hả giận vô cùng.
Chị dâu cả Thẩm không tức giận nữa mà khinh khỉnh nhìn Thẩm Uyển: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Đây cũng là cháu gái của chị, chị thay mẹ nó nói mấy câu thì có gì mà phải cảm ơn?"
Thẩm Uyển nghe vậy liền cười lên, không để ý nét khinh khỉnh của chị dâu cả, tán thành một câu nói: Đúng, chị dâu nói đúng.'
Nghe hai người bọn họ nói như vậy, Thẩm Tiểu Vũ được chị dâu cả Thẩm bế vào trong lòng liền cảm thấy có chút ấm áp.
Thực ra bản thân cô không hề để ý tới mấy lời công kích kia, hơn nữa thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ vốn rất nặng nề, cho dù kiếp trước cô sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tư tưởng này cũng ít đi, nhưng đứa nhỏ lớn lên từ cô nhi viện như cô mà nói, mấy lời khó nghe thực sự không biết nghe đến bao nhiêu lần rồi.
Nếu nói câu nào cũng để trong lòng, thì tâm hồn cô thủy tỉnh mong manh quá rồi.
Nhưng kiểu không thèm để trong lòng cũng là được luyện ra từ nhiều lần tổn thương, nếu có người để ý, nguyện ý ra mặt khi thấy cô bị ức hiếp như vậy, cô có thể vô tư vô lo mà lớn lên được rồi.
Hiện tại cô có được cảm giác che chở yêu chiều như vậy.
Khiến cô cảm thấy bản thân được sống lại một lần nữa thực sự quá tốt!
Đỗ Tiểu Quyên là một cô gái chịu khó, nhưng có chút ngượng ngùng.
Hơn nữa hôm nay vốn là ngày cô ấy lập gia đình, sau khi được đón tới nhà họ Liễu, không ít người liên chạy tới nhìn cô ấy, cô ấy liên cảm thấy có chút ngại ngùng, may mà có người nhà mẹ đẻ cùng với bạn bè cùng theo cô ấy tới, nếu không cô ấy sẽ cảm thấy chân tay mình không biết đặt ở đâu mất. Liễu Đông lại là người rất cởi mở phóng khoáng.
Hai người một năng động một trâm tính vừa vặn bù trừ cho nhau. Hai người cô dâu chú rể bị khách khứa tới vừa nhìn vừa trêu đùa, cả sân nhà lập tức liên trở nên vô cùng náo nhiệt, sau khi vui đùa xong, mọi người liên quay trở vê bàn mình, chuẩn bị ăn cơm.
Bàn nhà họ Thẩm đang ngồi cũng như vậy.
Chị dâu hai Thẩm ngồi trước bàn tiến đến gần chỗ Thẩm Uyển nói lời áy náy với cô ấy, lời con trai của Hồ Linh nói khi nãy cô ấy vẫn giữ trong lòng, cảm thấy không nói xin lỗi với em dâu sẽ cảm thấy lòng không thoải mái. Thẩm Uyển vốn định nói không sao hết, nhưng nghĩ lại vừa rồi bản thân lại nói cảm ơn với chị dâu cả Thẩm, có lẽ động chạm tới tâm tình của chị dâu hai Thẩm rồi, vậy nên cô ấy đành chấp nhận lời xin lỗi của chị dâu hai Thẩm, còn an ủi chị dâu hai Thẩm mấy câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận