Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 79: Chương 79

Chương 79: Chương 79Chương 79: Chương 79
Chuong 79: Chuong 79 Dù sao cũng trông được tới tận trưa rồi, đối với Đại Hoa Nhị Hoa mà nói, trông đứa nhỏ cũng không khác gì chơi với nhau, cho nên hai người cứ vậy mà vui vẻ đáp ứng. Thẩm Uyển cười cười khen hai người một câu rồi lại chuẩn bị đi vào phòng nấu cơm. Vừa đi ra ngoài được vài bước, Thẩm Uyển đột nhiên dừng bước rồi quay về phía hai tiểu nha đầu hỏi: "Sao chỉ có hai đứa ở nhà vậy? Đại Bảo với Nhị Bảo đâu rồi?" Trong nhà cũng chỉ có Đại Bảo là đến tuổi tới trường mà thôi. Cậu đang là học sinh tiểu học năm thứ ba rồi, bởi vì trời mưa được nghỉ nên mới ở nhà, mấy hôm sau vẫn ở nhà là bởi vì mưa nhiều nên được nghỉ thêm mấy ngày nữa. Theo lý mà nói hôm nay cậu đã phải đến trường rồi.
Nhưng cũng bởi vì mấy ngày mưa khiến đường trở nên rất khó đi, trường học lại ở xa, mấy lớp nhỏ lại có thể lùi lại thời gian khai giảng, muộn nhất là ngày mai cậu mới phải tới trường.
Cho nên thấy hai đứa cháu trai không có ở nhà, Thẩm Uyển lại thuận miệng hỏi một câu.
Cô ấy có cảm giác mấy hôm nay cháu trai lớn chưa hề làm bài tập vê nhà, cũng không biết nhóc con đã làm xong bài tập chưa.
"Đại Bảo với Nhị Bảo đi bắt ve sầu rồi. Đại Hoa trả lời: "Đại Bảo còn nói sẽ bắt thật nhiều ve sâu vê kêu bà nội nấu cho bọn cháu ăn." Không xong rồi, nước miếng lại bắt đầu tràn ra rồi.
"Được, đợi bọn họ về rồi nếu bà nội không làm thì thím sẽ làm cho mấy đứa ăn, được rồi, thím ba đi làm cơm đây, hai đứa cứ ở đây chơi nhé!”
Biết cháu mình đi bắt ve sâu rồi nên Thẩm Uyển cũng không lo lắng nữa.
Cô ấy tới phòng bếp nấu cơm, đồng thời đun nước ấm, đợi mọi người trong nhà đi làm về có thể uống cho đỡ khát, đến khi cô ấy nấu cơm xong, người trong nhà vẫn chưa về. Thẩm Uyển liên thuận tay giặt sạch tã mới thay của bé cưng.
Lúc cô ấy giặt xong tã, người trong nhà mới lần lượt trở vê, đến cả hai đứa cháu ra ngoài bắt ve sầu cũng giơ chiếc bình nhựa trong tay líu ríu trở lại.
Sau khi tất cả mọi người quay trở về xong, Thẩm Uyển thuận tay treo tã lót lên dây phơi quần áo trong sân rồi đi tới phòng bếp dọn cơm. Buổi trưa cô ấy làm cơm khoai lang, cắt khoai lang thành miếng cùng với những loại thực phẩm khác hấp lên là có thể nấu thành bữa cơm ngon rồi, bởi vì buổi sáng không ăn cơm, phải làm việc đến trưa, buổi chiều cũng phải làm việc, vậy nên cũng chỉ có trưa mới có thể nấu được một bữa no bụng như vậy.
Mấy hôm trước trời mưa, mọi người không cần làm việc quá vất vả, mấy ngày liên mọi người chưa phải đi làm.
Cách một vài ngày lại làm cơm như vậy, dù là ai nấu thì đêu cảm thấy ngửi mùi rất thơm, ăn vào càng ngonl
Đến cả chị dâu cả Thẩm đều chủ động đi tới phòng bếp giúp phụ dọn cơm, bưng đồ lên bàn sớm một chút cũng có thể ăn vào miệng sớm một chút, vì cái miệng của mình mà chị dâu cả Thẩm có thể chịu khó hơn một chút.
Ăn cơm không tích cực, có nghĩa là tư tưởng có vấn đề.
Những lời trên ở thời này được thể hiện vô cùng nhuan nhuyễn.
Đến cả mấy đứa nhỏ vừa nãy còn líu ríu cũng tới trước bàn ăn rồi tự bưng bát cơm của mình lên, căn bản không cần người lớn thúc giục bọn họ cũng chủ động tự ăn, ăn đến ngon miệng vô cùng.
Ăn một chén cơm khô, lại uống thêm ít nước sôi để nguội, cái bụng đói dường như lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Loại cảm giác này đối với người dân quê mà nói còn đẹp hơn hưởng thụ trên thiên đường!
Ăn cơm xong, Đại Bảo Nhị Bảo liền khoe ra thành quả của mình từ sáng đến giờ, hai bọn họ vây quanh bà lão, Thẩm Đại Bảo thay mặt mà cầu xin: "Bà nội, bà xem, buổi sáng bọn cháu bắt được nhiều ve sầu non như vậy, buổi tối bà nấu cho bọn cháu ăn có được không?”
Cậu biết rõ vừa mới ăn buổi trưa xong sẽ không có cơ hội được ăn ngay lần nữa.
Cho nên thông minh mà điều chỉnh thời gian xuống buổi tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận