Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 392: Chương 392

Chương 392: Chương 392Chương 392: Chương 392
Chuong 392: Chuong 392 Sau đó ông ấy nhìn ve phía Trương Ngọc Linh, thân sắc ôn hòa nói: "Cô đến tìm tôi có việc gì?"
Đối với người phụ nữ vừa tự lập vừa không thích gây chuyện như vậy, ông lão cảm thấy rất tán thưởng.
Thế nên ngấm ngâm muốn thiên vị cô ấy.
Lúc này người đang rảnh rỗi ở nhà quả thực không hề ít, dù chỉ là có cơn gió thổi qua cũng dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác chứ đừng nói đến chuyện hai vợ chồng bọn họ vừa đôi co với nhau như vậy.
Căn bản là đã có người nhịn không được mà tiến đến hong chuyện rồi. Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An sau khi đạp xe tới, lại thấy có hơi có lỗi với mấy người chạy tới đó hóng chuyện.
Sau đó lại đưa tay ra đóng cửa vào, thẳng thừng không chút dây dưa.
Mấy người bị nhốt bên ngoài: "... Đường Kế An vừa quay đầu lại đã thấy cảnh tượng này, nghĩ đến vẻ mặt hoang mang của mấy người bị nhốt bên ngoài khi vợ anh đóng cửa lại, nhịn không được mà nở nụ cười, sau đó rất nhanh liền trở lại trạng thái bình thường.
Dù sao trong sân đang có không khí nghiêm túc như vậy, lúc này anh lại cười, thực sự có hơi không được thích hợp cho lắm.
Sau khi cất xe đạp đi rồi liền cùng Thẩm Tiểu Vũ đi tới.
Mà Trương Ngọc Linh lúc này không hề để ý tới sắc mặt khó coi của Thẩm Vĩ, nói rõ ràng hết mọi chuyện ra.
Chuyện mà cô ấy kể rất đơn giản, nói ngắn gọn thì chính là cô ấy muốn ly hôn với Thẩm Vĩ.
Về phần nguyên nhân thì sao?
Rất đơn giản, hai người bọn họ kết hôn nhiêu năm như vậy rồi, cô ấy chưa hề sinh cho hắn ta đứa con nào, đương nhiên là hắn ta sẽ muốn tìm người khác để sinh con cho mình rồi.
Có lý do tương tự như hồi đó ly dị với Chu Cầm. Về phần đây có phải nguyên nhân thực sự mà Thẩm Vĩ muốn ly dị với cô ấy hay không, Trương Ngọc Linh hoàn toàn không để ý.
Dù sao con trai cô ấy cũng hơn mười tuổi rồi, không phải đứa nhỏ lúc trước khi còn nhỏ nữa mà cần phải dốc lòng ra chăm sóc, trong nhà có hay không có đàn ông đối với cô ấy không còn quan trọng như vậy nữa.
Mà đây cũng chẳng phải nguyên nhân cô ấy tới tìm đại đội trưởng. Những chuyện sau khi ly hôn cô ấy có thể xử lý được, nhưng có một chuyện sau khi ly hôn cô ấy không xử lý được.
"Đại đội trưởng, tôi tìm đến ngài là muốn hỏi qua một chút, tôi có thể đăng ký hộ khẩu ở thôn nhà họ Thẩm được không?”
Lúc Trương Ngọc Linh nói đến vấn đề này, biểu cảm còn nghiêm túc hơn so với lúc nói về chuyện ly hôn với Thẩm Vĩ.
"Mặc dù ly hôn rồi, tôi sẽ không còn là người của thôn nhà họ Thẩm nữa, nhưng đã sống ở thôn nhiêu năm như vậy rồi, rời bỏ nơi này mà di thì rất luyến tiếc, thôn này trước kia không phải cũng có người khác họ sống ở đây sao, vậy nên tôi có nghĩ một chút, xem coi bản thân có thể đăng ký hộ khẩu ở đây được hay không?”
Trong lòng Trương Ngọc Linh không khỏi thấp thỏm, nhưng cô ấy vẫn muốn cố gắng thử một phen.
Dựa vào việc cô ấy biết đại đội trưởng nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy khả năng thành công của mình rất lớn, thế nên sau khi hỏi xong, ánh mắt cô ấy nhìn ông lão chứa đầy vẻ chờ mong.
Nhưng nhiều người ở đó vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần sau khi nghe những gì cô ấy nói.
Đến cả Thẩm Tiểu Vũ cũng nhịn không được mà đặt ánh mắt lên người Thẩm Vĩ, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn ta, nếu như cô nhớ không lầm thì người này chắc cũng gần bốn mươi tuổi rồi?
Đến tuổi này mà còn học người trẻ cách gây chuyện.
Tuy rằng Trương Ngọc Linh chưa sinh cho hắn ta đứa con nào, nhưng trong nhà hay ngoài nhà cũng đều là người sắp có tuổi rồi không phải sao?
Bây giờ đâu còn là thời ngày xưa nữa mà đàn bà không sinh được con sẽ bị đuổi đi.
Một người vợ tốt như vậy, dù là thế nào thì cũng đều có lợi cho Thẩm Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận