Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 513: Phiên ngoại 9

Chương 513: Phiên ngoại 9Chương 513: Phiên ngoại 9
Chương 513: Phiên ngoại 9 Đường Kỳ tự mình tiễn đối tác ra khỏi văn phòng, sau khi thấy đối phương đã rời đi, sau đó quay người trở lại văn phòng, ngôi lên ghế, tay đưa ra kéo cà vạt, thở ra một hơi thật dài.
Dự án hợp tác này cuối cùng cũng thương lượng gân xong rồi, vài ngày nữa là có thể ký kết được. Nghĩ như vậy, trên mặt Đường Kỳ cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười. Đường Kỳ năm hai mươi lăm tuổi ấy đã là tổng tài của tập đoàn Thẩm thị, đúng vậy, là nhà họ Thẩm mà không phải nhà họ Đường.
Công ty nhà họ Đường là do em gái Đường Lân của anh quản lý, mà công ty mà anh quản lý là công ty mà ông ngoại anh lập ra. Ông ngoại anh có thể được coi là biểu tượng của việc gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Hiện tại tập đoàn Thẩm thị là quái vật lớn ở thủ đô không thể coi thường được, ông ngoại anh chỉ có hai đứa con, hai người cậu, một người phát triển trong quân đội, một người là nhân viên nghiên cứu khoa học có tiếng, mẹ là giảng viên có tiếng ở đại học, ba người không có ai tiếp nhận công ty hất. Vậy nên sau khi anh và em gái được sinh ra, ông ngoại liên dõi theo bọn họ.
Sau khi ông ngoại phát hiện anh càng thích hợp với tập đoàn Thẩm thị hơn, liên bắt đầu mang anh bên người mà dạy dỗ, lúc anh hai mươi tuổi đã để anh thử độc lập xử lý công việc, sau khi xác nhận anh có thể xử lý công việc được rồi, liền lập tức giao công ty cho anh.
Bản thân Đường Kỳ cũng rất có hứng thú với việc quản lý công ty, hơn nữa ông ngoại tuổi tác cũng đã cao, anh không muốn để ông ấy tiếp tục làm việc vất vả nữa, vậy nên liền thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận công ty.
Đến bây giờ cũng đã được năm năm rồi.
Công ty dưới sự quản lý của anh phát triển không ngừng, hội đồng quản trị sau khi cảm thấy anh là đứa nhỏ không đáng tin, nhưng nhìn thấy được thành tích của anh cuối cùng mới không dám ghé vào lỗ tai anh mà líu ríu nữa.
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Đường Kỳ không khỏi sâu sắc thêm mấy phần.
Cửa văn phòng lúc này đột nhiên bị đẩy ra, Đường Kỳ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người vừa tới mà không hề ngạc nhiên tí nào, cũng chỉ có cô tới đây mới có thể không cần gõ cửa như vậy.
Sao đột nhiên lại tới đây vậy?" Đường Kỳ nhìn người em gái sinh đôi của mình, biểu tình theo bản năng liền nhu hòa hơn vài phần. Đường Kỳ cùng với Đường Lân, hai anh em sinh đôi.
Bởi vì hai người là long phượng thai, sau khi sinh người nhà lien đặt tên cho bọn họ như vậy. ... Kỳ Lân.
Cũng có ý là một đôi kỳ lân! Đường Lân di tới kéo ghế về phía mình, trực tiếp ngôi xuống đối diện anh, cánh tay đặt trên bàn, hai tay chống cằm, nhìn anh mở miệng nói: “Cũng không có gì, mẹ chúng ta ngày mai không phải sẽ có lễ mừng thọ sao, hôm nay em muốn về sớm một chút, tiện thể tới đây tìm anh, anh có muốn về cùng không?”
Đường Kỳ nhìn đồng hồ, hiện tại đã là khoảng bốn giờ chiều, không còn sớm nữa, nhưng cũng không tính là muộn.
Nghĩ thấy việc phải làm hôm nay cũng đã được làm gân xong hết rôi, Đường Kỳ lúc này mới lên tiếng trả lời "Được, em chờ anh một chút để anh dặn dò thư ký, rồi chúng ta cùng quay về."
"Vâng ạ.
Sau đó Đường Kỳ liên kêu thư ký đi vào, dặn dò hết những chuyện cân phải dặn dò, nói xong hai anh em cùng nhau rời công ty.
Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An cùng sống ở một biệt thự ở ngoại thành, nơi này quang cảnh thanh tĩnh, xung quanh cũng không thiếu gì quán xá, nơi này thực sự rất yên ắng.
Mà hàng xóm của bọn họ chính là cha mẹ cô.
Khu biệt thự này do tập đoàn Thẩm thị xây lên! Lúc trước sau khi biệt thự hoàn thành rồi, hai nhà liền để lại một căn.
Ngoài bọn họ ra, xung quanh còn có không ít người quen, đợi khi vê hưu rồi, mỗi ngày deu dạo quanh khu biệt thự, cùng tâm sự với người quen cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đúng vậy, bọn họ đã về hưu rồi. Sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Tiểu Vũ cũng đã sắp đến, bà ấy mới quyết định về hưu sớm hai năm.
(Đoạn này Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An đã lớn tuổi nên sẽ được đổi ngôi ba từ cô thành bà, anh thành ông. )
Tuy rằng tuổi hay sức khoẻ vẫn còn du điều kiện đi làm tiếp, công việc của bà ấy còn có thể làm thêm mấy năm nữa, nhưng chồng thì sớm đã giao lại công ty cho con rồi, hơn phân nửa thời gian đều dùng để ở cạnh nhau, bà ấy đương nhiên cũng muốn làm như vậy.
Năm mươi tuổi, cuộc đời đã trôi qua được phân nửa.
Một nửa cuộc đời còn lại, bà ấy muốn dành hết thời gian cho chồng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận