Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 147: Chương 147

Chương 147: Chương 147Chương 147: Chương 147
Chuong 147: Chuong 147 Bà ấy định kêu người nhà tranh thủ vừa kết thúc vụ mùa đi tìm một công việc tạm thời để kiếm thêm chút tiên, rồi tích góp với nhau, đợi tích góp đủ rồi sẽ lập tức mang tiền đi trả.
Bà lão cũng không phiền việc mẹ Liễu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này như vậy.
Bà ấy nhắc nhiều lần như vậy chỉ có thể nói rằng rất để tâm đến chuyện này, người như vậy nhất định sẽ không nợ dai mà không chịu trả tiên, từ phương diện này mà nói, bà ấy một chút cũng chưa từng vay ai bao giờ, sao lại chê phiền được?
Lúc cả nhà vừa tham gia tiệc cưới rồi quay về, trong nhà vậy mà đến một người cũng không có.
Qua một lúc sau, hai anh em Thẩm Gia Cường cùng với Thẩm Gia Phú mới lảo đảo quay về nhà. Bà lão nhìn thấy hai đứa con trai liên hỏi: "Hai đứa vừa làm gì vậy? Cha hai đứa đâu?"
Vấn đề này người làm anh trai như Thẩm Gia Cường liền trả lời luôn. "Cũng không có gì đâu, nhà của Nhị Cẩu xảy ra chút chuyện, nhà cậu ta lúc trước có vay lương thực nhà Vệ Quân, lương thực sau khi được phân đến tay thì không chịu trả người ta, nhà Vệ Quân tìm đến tận cửa vợ cậu ta vẫn còn mắng oang oang lên, kết quả liền loạn hết lên, làm loạn xong liền động tay động chân với nhau, cha không có việc gì làm nên đến đó giúp hòa giải."
Làm đại đội trưởng cũng thật không dễ dàng gì.
Ngoài lo chuyện chính của mình ra còn phải đi giúp nhà người khác, ngoài những quyết định quan trọng, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng sẽ tìm đến đại đội trưởng, có thể nói rằng chuyện gì cũng tìm đến đại đội trưởng hết, bản thân đại đội trưởng tuy có nhiêu quyền hạn hơn thôn dân một chút, nhưng chuyện ông phải phụ trách cũng quá nhiều.
Bà lão nghe như vậy cũng không hỏi nhiêu nữa.
Loại chuyện này tự thân ông lão nhà mình cũng có thể giải quyết tốt được, không có gì phải lo lắng hết, các loại chuyện phát sinh trong thôn cũng không phải chỉ xảy ra có một hai lần, phát sinh nhiêu rồi cũng không phải gì là mới mẻ nữa.
Đây là hậu quả của việc cho vay lương thực nhưng không chọn người.
Người ta lúc vay lương thực chắc chắn sẽ làm ra vẻ rất đáng thương, đợi đến khi lương thực đến lúc cần phải trả rồi, nếu là người thành thật sẽ không cần phải thúc giục mà chủ động trả luôn, nếu gặp phải người như vợ của Thẩm Nhị Cẩu có ý nghĩ muốn dây dưa không chịu trả sẽ loạn hết lên thôi. Cho nên nhẹ dạ cũng phải biết chọn người.
Người không nên nhẹ dạ nếu nhẹ dạ rồi, đến cuối cùng chỉ có thể ôm phiền toái vào người.
Bà lão không hỏi nhiều đối với loại chuyện này, hiểu chuyện rồi sẽ không quan tâm nữa, hỏi về chuyện cơm nước hôm nay của hai đứa con với cha bọn họ, tuy rằng ông lão với con trai cũng không còn nhỏ nữa, nhưng loại quan tâm này đã thành thói quen rồi, không có biện pháp thay đổi được.
Nói đến đây, Thẩm Gia Cường rất hớn hở nói: "Dau ổn cả, em ba nấu cơm rất đâu vào đấy."
Bà lão liếc mắt con trai thứ ba một cái: "Trước kia không ít lần vào phòng bếp lọ mọ, xem ra đúng là không lọ mọ sai chỗ rồi."
Theo trình độ nào đó mà nói, lời nói này cũng chỉ coi như là khích lệ.
Không có việc gì nữa, cả nhà cũng không đứng hết ở ngoài sân, chưa nói đến người xác nhận đã mang thai như chị dâu hai Thẩm, kể cả những người khác cũng không ngốc mà cứ đứng trơ trơ ra giữa sân.
Bọn họ rất nhanh chóng chạy đi làm việc của mình rồi.
Hôm sau.
Bà lão dùng túi to đựng được không ít ngô, gói xong lập tức gọi con trai ba tới nói: Ngo vừa được vặt xuống, nhà chúng ta cũng hết dầu rồi, con mang đống ngô này lên thị trấn đến chỗ nhà máy ép dầu để ép lấy dầu đi." Đồng thời đưa cho anh một ít tiền lẻ.
Kêu người ta giúp ép đống ngô này thành dầu chắc chắn là phải trả tiền rồi.
Ép dầu cần phải có máy móc, nguyên một vùng này của bọn họ mà nói, cũng chỉ có thị trấn mới có nhà máy ép dầu, ép dầu không hề rẻ chút nào, nhưng cho dù có không rẻ đi nữa, cần ăn thì vẫn phải ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận