Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 275: Chương 275

Chương 275: Chương 275Chương 275: Chương 275
Chuong 275: Chuong 275 Tuy Thẩm Gia Dương tranh thủ dẫn hai đứa nhỏ đến đây vào giữa trưa lúc mọi người đã nghỉ ngơi rồi, nhưng cũng không thể ở đây lâu được.
Vậy nên nói chuyện với ba ông lão được một hồi, thấy bọn họ nói chuyện với con gái bảo bối nhà mình một lúc lâu như thế rồi, hắn liền chuẩn bị dẫn còn gái của mình ra ngoài trước, để dành thời gian còn lại cho ông Đường với cháu trai Đường Kế An của mình.
Dù sao ông cháu nhà người ta có lẽ sẽ muốn nói chút chuyện riêng tư.
"Chú Đường, con gái nhà cháu rất ít khi đến đây, cháu muốn đưa con bé đi dạo một chút, chú với Kế An cứ tranh thủ thời gian mà nói chuyện, lát nữa cháu sẽ quay lại đón thằng bé!" Nói xong thì hắn nắm lấy tay của Thẩm Tiểu Vũ, lại vỗ lấy vai của Đường Kế An rồi rời đi.
Sau khi bọn họ ra khỏi lầu rồi, ánh mắt của ông lão cuối cùng cũng tập trung vê phía của cháu trai, vui mừng mà gật đầu: "Nhìn qua thấy cháu béo lên nhiều rồi đấy, xem ra người nhà họ Thẩm đối xử với cháu rất tốt!"
So với biểu cảm nhu hòa vừa rồi đối với Thẩm Tiểu Vũ, ông ấy đối với cháu trai nhà mình vẫn bình thản hơn một chút, người không biết còn tưởng Thẩm Tiểu Vũ mới là cháu gái ruột của ông ấy cũng nenl
Nhung hai ong chau nha nay da sớm quen như vậy rồi.
Đường Kế An gật đầu: "Cháu thực sự sống rất tốt ạ, tất cả người nhà họ Thẩm đều rất dễ ở chung, mỗi ngày cháu cũng không cân phải lo lắng gì hết, chỉ cần cùng với Tiểu Vũ dẫn theo mấy người em trai đi chơi, không khác là bao so với ở nhà."
Ông Đường nghe vậy mới cảm thấy an tâm hơn.
Giống như cậu làm cháu thấy nhớ ông nội mình, người làm ông nội như ông ấy đối với cháu trai cũng nhớ thương vô cùng, dù biết nhà họ Thẩm cũng không tồi, nhưng nếu không được tận mắt thấy cháu trai, trong lòng cũng không thể nào ngừng trông mong được. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Đây không phải là vấn đề có tín nhiệm được hay không, mà là không thể khống chế được ảnh hưởng của tình cảm lên lý trí.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy yên tâm, nhưng ngoài miệng ông Đường vẫn nói: "Hiện tại cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, ở nhà người ta thì cũng nên giúp người ta nhiêu một chút những chuyện trong khả năng của mình đi, cháu nhìn tiểu nha đầu vừa rồi kia kìa, tuổi còn nhỏ hơn cả cháu mà ngoan ngoãn vô cùng, tính cách của cháu cũng nên bớt phóng túng lại đi, đừng có nghịch ngợm như lúc trước khi ở nhà nữa..."
Ông ấy cảm giác hình như bản thân có hơi nhiều lời rồi...
Nhưng Đường Kế An đều rất nể tình mà nghe hết, thi thoảng còn vâng một câu.
Ông nội khen vợ cậu như vậy, cậu nghe thấy liên cảm thấy vô cùng hài lòng, không biết phải hài lòng bao nhiêu cho đủ nữa đây.
Nhìn xem, ông nội và vợ cậu có duyên như vậy, có đôi khi giữa người với người thực sự phải chú ý đến duyên phận, hữu duyên thì cho dù là lân đầu gặp sẽ vô cùng tốt, không duyên thì dù có như thế nào cũng vẫn sẽ thờ ơ, ông nội và vợ cậu thuộc loại thứ nhất.
Ngay từ đầu ông Trân với ông Tăng chỉ nghe mà thôi, dù sao hai ông cháu nhà người ta nói chuyện thì bọn họ cũng không nên xen vào làm gì, nhưng nghe ông bạn già này cứ nói mãi không dứt như vậy, ông Trần lại nhịn không được mà thốt lên.
"Được rồi, tôi thấy đứa nhỏ này cũng đều hiểu chuyện như nha đầu kia thôi, người làm ông nội như ông mà cứ nhắc nhở quở trách thằng bé hoài như vậy là không nên, nếu như ông không thích thì cho thằng bé làm cháu của tôi đi!" Lời này rõ ràng là đang nói giỡn, dựa vào quan hệ của bọn họ thì sẽ không quá để ý đâu.
Bản thân lúc trước là hiệu trưởng của đại học nông nghiệp, tuy lúc đó có rất nhiêu các loại nông vụ cùng với các cuộc giao thiệp, nhưng ông ấy vẫn là một người thây giáo, đối với vấn đề giáo dục và rèn luyện học tập thì vẫn rất chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận