Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 175: Chương 175

Chương 175: Chương 175Chương 175: Chương 175
Chuong 175: Chuong 175
Có Thẩm An nhà bác cả, có Thẩm Bình và Thẩm Mãn nhà bác hai, cùng với cặp sinh đôi Thẩm Ta cùng với Thẩm Hựu nhà cô, mấy đứa trẻ năm đó cô chứng kiến được sinh ra giờ đã lớn lên thành mấy đứa trẻ con choai choai rồi. Hơn năm tuổi cô đã là đứa trẻ đứng đầu trong nhà rồi. Trong số năm người em trai, đứa lớn nhất chưa đến bốn tuổi, ít nhất cũng mới hai tuổi, mấy đứa em trai này được cô quan sát từ nhỏ tới lớn cũng không sai, mà mấy người em trai cũng rất nghe lời cô, lúc người nhà bận rộn, cô sẽ chủ động trông nom mấy người em trai một chút. Mấy năm nay không chỉ có hai đứa em trai sinh đôi của cô, đến cả mấy người anh em trai họ nhà bác cả và bác hai còn thân thiết với cô hơn mấy người anh chị em ruột, sáu người bọn chúng có thể nói đã trở thành một đoàn đội luôn rồi, thường xuyên đi cùng với nhau.
Cô đi đầu, bọn chúng theo ngay sau.
Nhanh chóng đã trở thành một cảnh tượng đặc biệt trong thôn rồi. Sau khi vào hạ, công việc đồng áng rất nhiều, người lớn trong nhà rất bận rộn, Thẩm Tiểu Vũ liên dẫn mấy người em trai ra bờ sông nhổ lá ngải.
Lúc này lá ngải vừa nhiều lại còn rất tươi, sau khi nhổ về trộn với bột mì, thêm chút gia vi vào trộn với lá ngải, vừa có thể giúp no bụng vừa ăn ngon, đây là đồ ăn thường thấy của người dân quê.
Bởi vì đứa em trai nhỏ nhất mới hai tuổi, Thẩm Tiểu Vũ vừa nhổ lá ngải vừa cẩn thận để ý, căn bản đều phải xoay quanh cậu bé, nếu không đợi khi xảy ra chuyện thì cũng quá muộn rồi.
Đợi đến khi rổ lá ngải cuối cùng đầy hơn phân nửa rồi, Thẩm Tiểu Vũ đứng lên vỗ vỗ tay, giương cao giọng nói: "Được rồi, cũng đủ rồi, chúng ta quay trở về nhà thôi!" Vừa nghe cô nói vậy, mấy đứa nhỏ liền giống như binh lính nghe được mệnh lệnh, đồng loạt đứng dậy hết cả với nhau, đứng thành hàng trước mặt cô, trong đó có Thẩm Hữu cham chậm phui tay, trong tay vẫn còn lá ngải vừa đào lên chưa kịp ném vào rổ.
Thời điểm mà ánh mắt Thẩm Tiểu Vũ đảo qua, cậu bé nhanh chóng đi tới ném lá ngải vào rổ, còn thè lưỡi ra như quỷ, sau đó ngoan ngoãn quay trở về vị trí của mình. Năm đứa nhóc đứng xếp hàng theo thứ tự từ thấp đến cao.
Năm đôi mắt nhỏ đều đồng loạt nhìn qua, vô cùng nghe lời Thẩm Tiểu Vũ, không biết bao nhiêu lần cô cảm thấy mấy người em trai này rất đáng yêu, hơn nữa còn rất nghe lời, không có đứa nhỏ hư đốn nào khiến người ta phát ghét, Thẩm Tiểu Vũ cứ như vậy mà yêu quý bọn chúng muốn chết đi được. Năm đứa nhỏ đều có tính cách không giống nhau.
Thẩm Bình là người lớn nhất có lẽ là vì anh trai nên tính cách có hơi tram ổn một tí.
Thẩm An kém Thẩm Bình không bao nhiêu nhưng lại nghịch ngợm hơn một chút.
Mà tính cách của cặp sinh đôi thì khá rõ ràng, rõ ràng mới ba tuổi rưỡi nhưng lại vô cùng thông minh.
Còn Thẩm Tá thì thích động não, mới nhỏ xíu đã biểu lộ ra sự thông minh của mình rồi, Thẩm Hựu đối với việc vận động rất có tài năng, tay chân linh hoạt, chạy cũng rất nhanh, bạn bè cùng lứa ít ai có thể bắt kịp được cậu bé. Thẩm Mãn tuổi nhỏ nhất, có chút ngơ nhác nhưng cũng là đứa ít phải lo lắng nhất.
Thẩm Tiểu Vũ liên nghĩ đến tên mấy người em trai một lượt như kiểm binh, sau này mới thực sự bắt đầu điểm danh.
"Thẩm Bình."
"Có mặt."
"Thẩm An."
"CO ạ.
"Thẩm Tá."
"Có em."
"Thẩm Hựu."
"GQó."
"Thẩm Mãn."
".. CÓ. Đứa nhỏ cuối cùng ngơ ngac ma nhìn nhìn, lộ ra vẻ chậm chạp mà lúc sau mới phản ứng lại, lúc này được người anh trai nhấc tay mà hét lên thay cho.
Điểm danh xong, cô vừa lòng mà gật đầu: "Tốt lắm, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi, bây giờ xếp thành hàng, nắm lấy tay nhau đi, chúng ta cùng nhau quay trở về nhà.
Nói xong chính cô liên đi sang một bên xách rổ lên.
Thẩm Hựu lập tức chạy vụt ra từ trong đoàn đội: "Chị, để em giúp chị xách"
Lúc nói cánh tay cũng hướng về phía rổ trúc để nhận lấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận