Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 126: Chương 126

Chương 126: Chương 126Chương 126: Chương 126
Chương 126: Chương 126 Nhìn lúa mì dưới sức lao động của mình đang dần được thu hoạch, cảm giác có được thành tựu của nông dân không cần phải nói cũng biết được.
Là một bé cưng vừa mới đầy tháng, Thẩm Tiểu Vũ lúc này hoàn toàn không có tác dụng gì hết.
Cô mỗi ngày cứ theo lẽ thường mà vui chơi, mẹ cô tuy rằng mệt, cũng ft chú ý đến cô hơn một chút, nhưng cũng không có gì thay đổi nhiều, không khiến cô chịu thiệt chút nào.
Cô lại luôn để nỗi vất vả của cha mẹ ở trong mắt.
Hai vợ chồng thần sắc mỗi ngày đêu mệt mỏi di rất nhiều, mùi mồ hôi trên người cũng đậm hơn, từ trước đến giờ hai người chưa từng ngáy, khoảng thời gian này thi thoảng sẽ vừa ngủ vừa ngáy, vừa nghe đã biết mệt đến mức nào. Bên ngoài Thẩm Tiểu Vũ không thể giúp đỡ được gì, chỉ có thể lấy ra ít đồ ăn cho bọn họ bồi bổ thân thể.
Lúc trước, mấy thứ đồ mà cô lấy ra căn bản đều là đồ cho chính mình với cha mẹ, còn có đồ phải lén giấu đi đến khi có cơ hội thích hợp thì mang cho nhà dùng.
Nhưng sau khi nhìn thấy cha mẹ vất vả như vậy, cô liền điều chỉnh một chút sách lược của mình.
Mỗi ngày vẫn đều lấy ra ba thứ đồ, nhưng ba thứ đó đều là đồ cho cha mẹ trực tiếp ăn, ngoài trừ một số ít đô bản thân ngẫu nhiên sẽ cân dùng thêm, còn lại cơ bản đều là đồ cho cha mẹ.
Không còn cách nào khác hết, con người đều có tư lợi riêng, cô hy vọng gia đình nhỏ này của mình có thể hòa thuận được với gia đình lớn, vậy nên cả một gia đình lớn nhiều người như vậy, người mà cô quan tâm nhất vẫn là cha mẹ mình.
Mà thay đổi rõ ràng này, vợ chồng Thẩm Gia Dương sao mà có thể không nhận ra được.
Ban đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng sau vài lần cũng quen, Thẩm Gia Dương thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mắn vì bên người con gái không xuất hiện thứ gì khiến anh phải đem giấu đi, bởi vì trong khoảng thời gian này anh thực sự nghĩ không ra cách để mang lương thực ra được nữa. Hơn nữa sau khi thu hoạch vụ mùa xong, gia cảnh trong nhà sẽ tạm thời tốt hơn rất nhiều.
Dưới tình huống như vậy, việc anh mang lương thực ra là không tất yếu, nếu có thể không mang ra thì không mang ra vẫn tốt hơn, chính bản thân anh còn không biết phải làm thế nào, con gái ngoan đã chủ động giải quyết vấn đề của anh rồi.
Thẩm Gia Dương nghĩ xong không khỏi thơm Thẩm Tiểu Vũ một cái. Sau đó liền bị Thẩm Uyển vỗ vào người, giọng nói không giấu được vẻ ghét bỏ nói: "Anh đừng có ôm con bé, anh xem trên người anh toàn là mồ hôi, mùi rất hôi, con thơm như vậy, lây mùi hôi từ anh thì biết phải làm sao?”
Thẩm Tiểu Vũ: Ha ha ha, sự thật mất lòng!
Thẩm Gia Dương bị ghét bỏ bất đắc dĩ mà gãi gãi gáy, sau đó giơ cánh tay lên như đầu hàng: "Được được được, là anh hôi, hai mẹ con em đều rất thơm, anh cách hai người xa một chút là được rồi chứ gì?"
Thẩm Uyển giả vờ nghiêm trang gật gật đầu: "Như vậy là đúng đó." Nói xong không kiểm soát được bản thân mà phì cười.
Nhưng bởi vì mỗi ngày đều có lượng lớn việc phải làm, năng lượng tiêu hao thậm chí còn nhiều hơn bổ sung. Tuy Thẩm Uyển vẫn ăn đô mà con gái lén cho, nhưng cô vẫn không mập lên thấy rõ như trước kia, điều này khiến cô ấy lúc lén ăn đồ cũng không phải cẩn thận như trước đó.
Thời gian cứ trôi qua như giọt nước rơi, mãi đến lúc kết thúc vụ mùa thu hoạch, đột nhiên xảy ra một chuyện, chuyện này đến cả Thẩm Tiểu Vũ không được ra khỏi nhà cũng biết.
Từ lúc cô đây tháng đến bây giờ cũng khoảng hai tháng rồi.
Thẩm Tiểu Vũ như một con heo nhỏ chỉ có thể nằm hoặc được người ta bế, cuối cùng cũng có thể xoay người được rồi, người cũng lớn hơn một vòng, ngũ quan so với trước kia càng đẹp mắt hơn, giống như một cục bột nếp vừa trắng vừa mềm vậy.
Chị dâu hai Thẩm cùng chị dâu cả Thẩm lúc rảnh rỗi sẽ tới phòng Thẩm Uyển để chơi đùa hoặc bế Thẩm Tiểu Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận