Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 93: Chương 93

Chương 93: Chương 93Chương 93: Chương 93
Chuong 93: Chuong 93 "Rõ ràng tôi nhìn ở nhà thấy nó vẫn được, nhưng mỗi lần ôm Ngưu Đản đến đây so sánh với tiểu nha đầu nhà cô liền cảm thấy thằng bé thảm hại vô cùng!"
Lời này của cô ấy khiến mọi người cực kì buồn cười.
Bởi vì mọi người đều nghĩ răng cô ấy đang nói đùa.
Bà lão cười xong mới nói: Không liên quan gì đến tôi hết, đây đều là công lao của Tiểu Uyển, đứa nhỏ đều là do Tiểu Uyển nuôi, tôi căn bản không góp chút sức nào."
Lời này vừa dứt mẹ Thẩm liền phản bác: "Đừng nói như vậy chứ, nếu không có chị, Tiểu Uyển cũng không có cách nào nuôi được đứa nhỏ tốt đến như vậy, chị cũng đừng nên khiêm tốn."
Thẩm Uyển ở một bên nghe vậy lập tức gật đầu.
Sự giúp đỡ của mẹ chồng cô ấy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sao có thể nói mẹ chồng không góp chút sức nào được?!
Nhưng đồng thời trong lòng cô ấy cũng có chút chột dạ, bởi vì việc bé cưng lớn tốt như vậy vốn không liên quan gì đến cô ấy hết, tất cả đều là công lao của chính bé cưng, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là mang đồ ăn cùng các loại đồ vật đến giúp Tiểu Vũ dùng mà thôi, cho nên nói hơn nửa công lao phải là nhờ chính bé cưng mới đúng!
Mà Thẩm Tiểu Vũ được khen đến cảm giác bản thân sắp bay lên được chín tâng mây rồi.
Một hai người khen cô, cô còn có thể nghĩ rằng là do người nhà tự nuôi tự khen mình, nhưng có tới ba bốn người khen, cô có chút tin là thật rồi, chỉ có thể là do bản thân thực sự rất xinh đẹp đáng yêu, vậy cô đành hào phóng mà nhận lấy lời khen của mọi người vậy!
Thực ra đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Vật chất cùng với đồ ăn của cô đều tốt hơn đồ ăn của mấy đứa trẻ thời này gấp mấy lân, Thẩm Uyển lại luôn chăm sóc cô cẩn thận, như vậy thì nuôi không tốt mới chính là thất bại!
Mẹ Thẩm phản bác bà thông gia xong ánh mắt liên dừng trên người Thẩm Tiểu Vũ, cảm giác bế cô giống như bế một cục bông vậy, thơm thơm mềm mềm, có chút luyến tiếc không buông xuống được.
Mãi đến khi bà lão nói: "Người chắc là tới gân hết rồi, vợ lão nhị theo mẹ tới phòng bếp chuẩn bị một chút đi, Tiểu Uyển con cứ ở đây nói chuyện với mẹ con, đợi dọn dẹp xong thì chúng ta cùng ăn cơm"
Mẹ Thẩm nghe vậy liền đặt đứa nhỏ lên giường: "Ôi chị thông gia, muốn nói chuyện tán gẫu thì để sau cũng được mà, để em đi cùng giúp chị, chị không cân khách sáo với em dau.
Đến cuối cùng, Thẩm Tiểu Vũ bị bỏ trên giường để Thẩm Yến trông nom, mẹ Thẩm di cùng với bà lão, còn có chị dâu hai Thẩm và Thẩm Uyển, bốn người đều cùng đi vào phòng bếp, nhiều người làm sẽ bớt được nhiều thời gian.
Lúc Thẩm Tiểu Vũ lại được bế lên,'lễ đây tháng" của cô đã chính thức bắt đầu rồi!
Số lượng người tới tham gia lễ đầy tháng của Thẩm Tiểu Vũ phải lên tới mười mấy người, mà mười mấy người đó hoặc là có quan hệ tốt với ông lão, hoặc là có quan hệ tốt với bà lão, nếu không thì là bạn tốt của mấy người nhà họ Thẩm.
Cho nên lúc Thẩm Uyển bế con ra, cho dù là thật lòng hay vì muốn nể mặt đều khen ngợi Thẩm Tiểu Vũ hết.
Tóm lại là không khí rất hòa hợp. Thẩm Tiểu Vũ đã không còn quan tâm mấy lời kia là thật lòng hay chỉ là muốn khích lệ nữa, bởi vì cuối cùng cô cũng được bế ra khỏi phòng rồi, chờ mong của cô cuối cùng cũng được thực hiện, bây giờ cô đang cực kì phấn khởi.
Dù sức nóng bên ngoài lớn hơn trong phòng rất nhiêu, nhưng cũng không ngăn được sự cảm động của Thẩm Tiểu Vũ.
A, ngay cả ánh mặt trời chiếu lên người cũng khiến cô cảm thấy thư thái không thôi!
Thẩm Tiểu Vũ chưa từng trải qua cảm giác là người có nội tâm trưởng thành rồi mà chỉ có thể nằm trên giường ăn uống cả ngày, người ta sống qua những ngày nhàm chán ngày nào cũng như ngày nào cũng không đến mức không thể ra khỏi cửa phòng giống như cô, bây giờ có thể ra ngoài để hít thở rồi nên cô thực sự rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận