Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 323: Chương 323

Chương 323: Chương 323Chương 323: Chương 323
Chuong 323: Chuong 323 Cô cứ thế mà cắm đầu vào chạy, trên đường thi thoảng sẽ có vài người nhịn không được mà nhìn cô, tuy nói thời điểm này hầu hết mọi người đều đã ở nhà rồi, nhưng không có nghĩa là ngoài đường thôn không còn bóng người nào nữa.
Thi thoảng gặp được người có quan hệ thân thiết một chút, bọn họ còn gọi cô lại nữa.
Thẩm Tiểu Vũ bị gọi lại: "..."
Không muốn để cho cô thắng hay sao mà gọi?
Tuy trong lòng nghĩ thâm như vậy, nhưng cô vẫn dừng lại, chào người ta một tiếng, sau đó nói mấy câu rồi mới tiếp tục chạy, rõ ràng nếu chạy nhanh chút thì chỉ cân mấy phút là vê đến nhà, nhưng cô lại chưa về được đến nhà.
Lúc bị Đường Kế An đuổi đến ngay trước mặt, cô đã bị ít nhất hai người gọi lại rồi.
Vậy nên lúc Đường Kế An dần đuổi được đến gan rồi thì có chút ngạc nhiên, dù sao ở chung lâu như vậy, cậu vẫn có hiểu rõ vê tốc độ của cô, chạy trước được một đoạn nhưng không đến mức bị cậu đuổi kịp nhanh như vậy được!
Còn chưa đợi cậu lên tiếng hỏi... Phía trước cửa một căn nhà có bà lão đang đặt củi dưới cửa sổ, sau khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Vũ lập tức gọi cô một tiếng: "Giờ này cháu còn ở ngoài một mình làm gì vậy, không sợ lạnh sao?”
Thẩm Tiểu Vũ lúc này mới dừng lại để trả lời: "Bà nội Tam, cháu đi ra ngoài với cha cháu, bây giờ mới quay về ạt"
Quan hệ trong thôn căn bản rất phức tạp, hễ gặp người lớn tuổi hơn mình thì đều phải chào hỏi, về phần gọi là gì thì phải căn cứ vào vai vế và quan hệ của người đó với nhà mình để kết luận.
Bà lão được Thẩm Tiểu Vũ gọi là bà nội Tam, chồng của bà ấy chính là anh em họ của ông lão Thẩm. Dựa vào vai vế mà nói thì đứng thứ ba.
Vậy nên Thẩm Tiểu Vũ kêu bà ấy một tiếng bà nội Tam cũng là đương nhiên. Nhìn sơ qua thì bà lão rất thích Thẩm Tiểu Vũ, vậy nên khi nghe thấy thế thì vui tươi hớn hở lên tiếng trả lời: "Vậy cháu hãy nhanh chóng quay về đi, bên ngoài lạnh lắm đó, muốn di chơi thì đội ban ngày rồi hãng đi chơi!"
Sau khi chứng kiến toàn bộ cuộc chào hỏi này xong thì Đường Kế An đã hiểu vì sao vợ cậu lại bị đuổi kịp nhanh đến như vậy rồi, chẳng lẽ ở trong thôn tên tuổi nhà nào cũng biết, cũng quen hết hay sao? "Đuổi kịp em rồi!" Đường Kế An chạy lên giữ chặt lấy Thẩm Tiểu Vũ, cậu còn cố ý nói như vậy.
Tuy rằng chạy chưa được bao lâu, nhưng vận động vừa vừa như vậy, cơ thể vẫn sẽ nóng lên một chút, ít nhất lúc chộp lấy cánh tay nhỏ bé của Thẩm Tiểu Vũ thì cậu cũng không còn thấy lạnh nữa, Đường Kế An khá là hài lòng rồi.
Thẩm Tiểu Vũ vừa rồi đã chợt nghe thấy tiếng bước chân của cậu. Vậy nên khi thấy cậu đuổi kịp roi cũng không quá kinh ngạc.
Từ lần đầu tiên bị người ta gọi lại cô cũng đoán được kết quả này rồi.
Cô cười với Đường Kế An, cũng không có ý định rụt tay lại, hai người cứ như vậy duy trì tư thế nắm tay nhau mà đi về, rất nhanh liên đi đến nhà Thẩm Vĩ.
Lúc này Thẩm Vĩ mở cửa bước ra ngoài, Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An vô tình thấy được ở phía đối diện. Như thể cứ sẽ luôn gặp phải chuyện gì đó mỗi khi đi đến trước cửa nhà Thẩm Vĩ vậy!
Thẩm Tiểu Vũ có chút khinh bỉ trong lòng.
Bởi vì sắc trời đang tối sam lại, hai vợ chồng Thẩm Vĩ vừa đi tới thực sự không để ý tới hai đứa nhỏ đi qua trước nhà, Thẩm Vĩ còn nói với vợ mình: "Hôm nay đến đây thôi, em vừa mang thai chưa được bao lâu, không nên đi lại quá nhiều, đợi ngày mai chúng ta sẽ lại đi nữa nhé."
Giọng nói của Thẩm Vĩ cũng không phải quá lớn, nhưng không hê cố ý hạ giọng, hơn nữa cùng với động tác sờ bụng của vợ mình và vẻ mặt vui mừng của Thẩm Vị, ai cũng đoán ra được là cô ấy đang mang thai rồi. Thẩm Tiểu Vũ sau khi đoán ra được thì thân sắc có chút thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận