Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 121: Chương 121

Chương 121: Chương 121Chương 121: Chương 121
Chương 121: Chương 121 Đến cả lúc rửa bát mà dâu hai Thẩm cũng nhịn không được mà ngâm nga mấy tiếng.
Chị dâu cả không nhịn được liếc cô ấy mấy cái, lúc trước còn giữ bộ dáng khổ sở, bây giờ đột nhiên lại vui vẻ như vậy, đây rõ ràng là lân đầu tiên cô ta thấy em dâu hai vui vẻ như thế, vậy nên biết rõ sẽ không đoán ra được đáp án gì, vẫn nên hỏi trực tiếp thì hơn.
"Em dâu, em gặp chuyện tốt nào sao?”
Không ngờ rằng dâu hai Thẩm liếc nhìn dâu cả Thẩm một cái, mặt mang theo nét cười trả lời vấn đề của cô ấy. "Cũng có thể nói là chuyện tốt, em trai em mấy tháng nữa là cưới vợ rồi."
Chị dâu cả nghe vậy liên nhíu mày, em trai cưới vợ đúng là chuyện vui, nhưng sao mà có thể khiến người làm chị như cô ấy vui tới mức này chứ, cô ta vẫn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng khó khăn lắm mới thấy em dâu vui vẻ, cho nên dâu cả Thẩm cũng không muốn khiến cô ấy mất hứng, ngược lại còn phụ họa mấy câu, còn nói thêm câu chúc mừng. Cùng lúc đó, Thẩm Gia Dương cũng đem lương thực mình vừa đi đổi về được ở thị trấn đưa cho mẹ anh rồi.
Bà lão thấy con trai đặt ba lô xuống liền cúi đầu xuống bên dưới nhìn nhìn, bới mấy loại cỏ dại lá rụng bên trên ra, lương thực phía bên dưới lộ ra, vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không đúng, đúng là lương thực phụ thật, nhưng sao lại có nhiều đến mức khó hiểu vậy chứ?
Bà nhìn con trai ba không nói gì, lại đưa tay ra ước lượng đồ ở trong ba lô, một lần nữa buông ba lô xuống, bà không biết nên bày ra biểu tình gì mà nhìn con trai hỏi: "Nói đi, lại là chuyện gì nữa vậy?”
Thẩm Gia Dương cố ý giả ngốc: “Chuyện gì là chuyện gì ạ?”
Bà lão liên đưa tay đánh vào gáy anh một cái lớn thành tiếng, trừng mắt nói: "Muốn giả ngu với mẹ hả, con còn kém lắm, thành thật trả lời đi, tại sao lương thực đổi được lại nhiêu như vậy?"
Chưa đợi con trai trả lời, bà đã mang theo thần sắc cười như không cười cảnh cáo: "Đừng nói với mẹ là trên đường lên thị trấn con nhặt được mấy cân lương thực chính, sau đó đem lên thị trấn đổi đó!"
Thẩm Gia Dương: "...
May mà anh không nói như vậy, nếu không bây giờ đã phải chịu khổ mất mặt rồi!
Mẹ anh khôn khéo đến mức nào anh hiểu rõ từ nhỏ đến lớn, đương nhiên sẽ không dùng một lý do duy nhất để lừa bà rồi, vậy nên sau khi bị mẹ cảnh cáo, anh ngượng ngùng mà gãi gãi gáy: Không, sao có thể được chứ!" "Vậy con nói xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Thẩm Gia Dương khụ khụ mấy tiếng rồi bắt đầu nói lý do của mình.
"Con đi tới chợ đêm của thị trấn đổi, vận khí tốt, gặp phải mấy người muốn đổi lấy lương thực chính trong tay con, lương thực mà con có không đủ, bởi vậy cuối cùng liền đổi được nhiều lương thực hơn như mong muốn."
Bình thường như vậy, một cân lương thực chính có thể đổi được gấp đôi lương thực phụ, nếu chất lượng tốt thì còn có thể đổi được nhiêu hơn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được gấp ba mà thôi.
Hai cân gạo mà con trai nhặt được về kia, bà lão cảm thấy cũng là hàng tốt, có thể đổi được nhiều hơn chút bà cũng cảm thấy là chuyện bình thường, nếu tính toán đổi trác tương đương mà nói, hai cân này có thể đổi được sáu cân kia.
Còn có hai cân bột ngô.
Tuy rằng chất lượng đặc biệt tốt, dường như cũng thành bột ngô rồi, so với bột ngô trong thôn xay được hoàn toàn không giống nhau, nhưng giá trị so với gạo trắng thì vẫn ít hơn một chút.
Dù sao một thứ là lương thực chính một thứ là lương thực phụ, hai cân bột ngô có thể đổi vê được bốn cân lương thực phụ đã là tốt lắm rồi.
Thêm chỗ kia cũng phải tới mười cân lương thực. Kết quả con trai bà mang ve bao nhiêu vậy?
Vừa rồi bà tính toán, chắc chắn số lương thực này phải khoảng hai mươi cân.
Bà lão không nghĩ số lương thực mang về lại gấp đôi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận