Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 471: Chương 471

Chương 471: Chương 471Chương 471: Chương 471
Chuong 471: Chuong 471 Lúc cô cam sách nói vê chuyện liên quan đến học tập với Hồ Vân, Hồ Vân trong nháy mắt liên lộ ra vẻ nhiệt tình cực kỳ cao, đọc qua sách của cô rồi nên hơi động tâm mà nói: "Cậu mua sách này ở đâu vậy?
Rõ ràng là cũng muốn mua cho mình một quyển.
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy lại có chút xấu hổ, sờ sờ chóp mũi nói: "Cái này thì tôi không biết, sách này là anh Kế An tặng cho tôi, tôi cũng chưa hỏi qua, nếu muốn biết thì để lần sau tôi hỏi cho cậu nhé?"
Hồ Vân cười cười gật đầu: "Được thôi, nhân tiện hỏi giúp tôi một chút là sách này bao nhiêu tiền nhé có được khong?"
"Không thành vấn đề!"
Hai người rõ ràng tuổi tác kém nhau đến hơn mười tuổi, nhưng lúc ở chung lại nói chuyện rất thoải mái, thậm chí còn không xưng hô như chị em mà lại nói chuyện như thể bạn bè đồng trang lứa vậy. Ninh Chi Chi vốn đang muốn hỏi rất nhiều điêu, nhưng thấy bọn họ thảo luận vê vấn đề học tập khí thế ngất trời như vậy, cũng sẽ chẳng không biết xấu hổ mà đi cắt ngang, nhưng cô ta cũng không đi chỗ khác, ngược lại rất nhanh liền gia nhập với bọn họ.
Tuy cô ta nhìn qua không phải một sinh viên chăm học gì, nhưng có thể đỗ được vào đại học này, ngoài một chút thiên phú xuất chúng ra, cũng chẳng có mấy ai mà không cố gắng.
Xác suất trúng tuyển năm nay thấp như thế, không cố gắng mà có thể đỗ được đại học tốt nhất của quốc gia thì chỉ có thể là người ngốc nói linh tinh mà thôi. Vậy nên Ninh Chi Chi kỳ thật trong vấn đê học tập cũng có sự cố gắng riêng của bản thân.
Không ham mê những thứ khác nữa, vậy thì cứ đơn giản mà học tập đi, cô ta cùng Hồ Vân và Thẩm Tiểu Vũ thực ra hoàn toàn có thể quây quân nói chuyện được với nhau.
Mấy người bọn họ vây quanh nhau một hồi lâu rồi mới tản ra.
Đợi khi thời gian không còn sớm nữa, mọi người mới tranh thủ thời gian đun nước ấm, không lâu sau đó thì bắt đầu lên giường.
Buổi tối là lúc lạnh nhất, thời này ký túc xá lại chưa có hệ thống sưởi ấm gì đó, không lên giường sớm, ngồi dưới đất lâu quá sẽ khiến chân trở nên lạnh cóng, dẫn đến toàn thân cũng lạnh.
Chăn ga của Thẩm Tiểu Vũ là của mẹ cô mới làm cho, bông được bỏ vào bên trong nên rất dày, nằm lên trên ga, lại đắp thêm chăn vào, thoải mái đến mức khiến ánh mắt cô không tự giác được mà nhắm tit vào.
Không ai quấy rây nữa, cô nằm trong chăn vô cùng thoải mái, suy nghĩ liền được tiêu tan hết.
Sau đó đột nhiên lại nghĩ đến chuyện trước khi tới trường học. Lúc cô quay lại trường học, cha mẹ cô cũng tính hôm nay sẽ quay về rồi, trước khi đi, cha cô dường như lại nói chuyện với Đường Kế An một lần nữa, Thẩm Tiểu Vũ nhờ đó mới biết năm ngoái hai người bọn họ nói chuyện gì.
Khi ấy cô thấy có hơi tò mò mấy ngày, bởi vì cha cô sau đó dường như cứ liên tục suy nghĩ chuyện gì đó.
Hiện tại đã mấy tháng trôi qua, cô cuối cùng cũng biết tình huống là như thế nào rồi.
Chuyện bọn họ nói kỳ thực chính là vấn đề của sự nghiệp tương lai. Chuyện xây nhà của cha cô hiện tại đã được phát triển với nền móng vững chắc rồi, nhưng tuyệt đối không phải một sự nghiệp ổn định bình bình, về sau cũng có thể tiếp tục phát triển ở ngành nghề này được.
Đối với bản thân Thẩm Tiểu Vũ mà nói vẫn rất có triển vọng về tương lai, cha cô lại không thiếu năng lực, chỉ cân cố gắng làm thì càng ngày sẽ càng tốt lên.
Mà Đường Kế An đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Vậy nên anh không nói gì thừa thãi trong đề tài này, chỉ là đưa ra một đề nghị nho nhỏ.
Đề nghị Thẩm Gia Dương có thể suy nghĩ đến chuyện phát triển ở thủ đô, dù sao ba đứa nhỏ đều học ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp cũng không có quá nhiều khả năng có thể quay về lại nông thôn được, vậy nên nếu cùng phát triển ở thủ đô thì đôi bên đều có lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận