Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 166: Chương 166

Chương 166: Chương 166Chương 166: Chương 166
Chuong 166: Chuong 166 Thẩm Gia Dương giơ hai tay song song về phía trước, bày ra tư thế chuẩn bị ôm.
Thẩm Tiểu Vũ thầm nghĩ: Thật không dễ dàng gì, nhưng khi trông mong cha ngày đêm quay lại như vậy, thế thì lần này con phải trổ tài biểu diễn rồi!
Thẩm Tiểu Vũ rèn luyện cũng được một khoảng thời gian rồi, tuy chưa đi được quá xa, nhưng từ mép giường đi đến giữa giường thì cô cũng đi được rất tốt rồi, muốn khiến cho người trước mặt kia phải kinh ngạc vì cô, vậy thì còn đợi cái gì nữa?
Dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Gia Dương, cô nhấc từng bước đi về phía hắn.
Bước từng bước như vậy thực sự không còn cách nào khác hết, cho dù muốn khống chế bản thân, cả cơ thể cũng không thể dựa vào ý chí mà khống chế được, tuổi của cô có thể đi được như vậy đã là lợi hại lắm rồi.
Chút khoảng cách như vậy đối với người lớn chính là vấn đề một hai bước, đối với bé cưng gân mười tháng tuổi cũng là một khoảng cách rất xa, cô dốc tâm toàn lực khiến bản thân đứng vững lại một chút, mắt thấy sắp hoàn thành đường di rồi, dưới chân lao đảo sắp ngã xấp xuống luôn rồi.
Bây giờ nhanh như vậy đã đến gần bên giường rồi, nếu như ngã xấp xuống, đầu có thể sẽ đập ra ngoài giường.
Trong thời khắc nguy cấp như vậy, nhưng Thẩm Tiểu Vũ không có chút sợ hãi nào, không những không sợ, cô còn bật cười lên, chỉ là cười chưa được mấy tiếng đã bị người khác bế lên rồi.
Người cô nằm trong lồng ngực rộng rãi.
Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Thẩm Tiểu Vũ rồi.
Hai tay cô giơ lên chộp lấy khuôn mặt thô ráp của cha, vui vẻ mà kêu một tiếng!
Thẩm Gia Dương lập tức lộ ra vẻ mặt vừa yêu vừa giận.
Cũng chưa hu chết hắn, nhìn thấy bộ dạng không biết sợ là gì của con gái, hắn không nhịn nổi nữa, mở miệng ngoạn lấy một miếng da mặt nhỏ nhỏ non mềm của con gái: "Đứa nhỏ xấu xa, suýt chút nữa hù chết cha rồi, còn cười nữa hả, còn cười cái gì mà cười?" Thẩm Tiểu Vũ vừa nãy còn cảm thấy bản thân nắm giữ mọi chuyện, mặt bỗng nhiên nghệt ra. Cô... cô... vậy mà bị cắn rồi sao? Thẩm Uyển ở một bên cũng bị dọa cho sợ, dường như lập tức bật người chạy lại, xác nhận không có việc gì mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng còn có chút suy nghĩ mà sợ, cảm thấy chính bản thân vừa rồi cũng không chú ý, không ngã là may rồi, nếu thực sự ngã thì hối hận cũng không kịp mất. Nhưng nghe con gái nhà mình vui vẻ cười lên như vậy, cô lập tức liền tha long ra.
Thấy khuôn mặt cô sau khi bị cắn liền lộ ra chút ngơ ngác, nhìn qua còn có chút ngốc nghếch, có chút buồn cười mà sờ sờ vào chỗ cô vừa bị cắn: "Xoa xoa cho con thì sẽ không đau nữa, cha con hư thật đó, còn dám cắn con, để mẹ thay con đánh cha nhét”
Nói xong đúng thực là cô đánh lên vai Thẩm Gia Dương một cái.
Bộp một tiếng vang lên khiến cho Thẩm Tiểu Vũ đang ngớ ra bỗng định thần lại.
Ngay sau đó cô làm ra động tác hai vợ chồng không hề ngờ tới. Học lại động tác cắn vừa rồi của Thẩm Gia Dương, cô tiến sát lại gần cắn trả anh một cái. Chỉ tiếc là không có răng nanh nên không cắn nổi, cắn một cái dính toàn nước miếng lên trên đó. Nhưng mà như vậy cũng không tôi, Thẩm Tiểu Vũ có chút vừa lòng mà nở nụ cười.
Đừng tưởng cô là một bé cưng ngoan ngoãn, thực ra cô cũng có dã tâm báo thù đó, vừa rồi không chuẩn bị nên bị đánh lén một chút, vậy nên cô không chút lưu tình nào mà trả thù lại, sao hả, có thấy sợ chưa?
Làm hành động như vậy, cô hoàn toàn quên mất rằng mình đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ số thông minh của cô lúc này tựa như ngưng lại vô hạn, biến thành một bé cưng chân chính, tất cả hành vi đều là xuất phát từ bản năng.
"Giỏi lắm, bé cưng xấu xa như con vậy mà dám cắn cha, xem cha dạy dỗ con như thế nào đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận