Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 164: Chương 164

Chương 164: Chương 164Chương 164: Chương 164
Chuong 164: Chuong 164 Nhìn qua thì dường như là thịt mông heo, khối thịt kia ít nhất cũng phải năm cân, nạc mỡ có đủ, cho dù vẫn là thịt sống, nhưng chỉ cân nấu chín nó rồi thì hương vị có thể khiến cho người ta thèm chảy nước dãi.
Thẩm Gia Dương đưa kẹp tóc cho vợ cùng với chị dâu, hắn nói với chị dâu: Chi dâu đừng có chê nhé, đợi sau này kiếm được nhiều tiền hơn rồi em sẽ mua nhiêu đồ tốt hơn cho mấy chị."
Chị dâu cả Thẩm cùng chị dâu hai Thẩm không hề có ý chê bai.
Em chồng đi làm có tiên đều nhớ mua đồ cho chị dâu như bọn họ, tuy rằng không phải thứ gì quá đáng giá, nhưng tâm ý này cũng đủ khiến lòng người thoải mái hơn nhiêu rồi, đến cả chồng bọn họ còn chưa từng nghĩ qua việc mua đồ tặng bọn họ, người em chồng này thực sự quá tốt rồi.
Có cùng suy nghĩ như vậy còn có Thẩm Tiểu Vũ.
Cô nhìn một loạt hành động của cha mình, cảm thấy cha mình thực sự rất cao thượng.
Không đâu! Phải nói là cả chỉ số thông minh lẫn cảm xúc đều cao. Người như vậy mà không thành công thì thực sự là không có chút hợp lý nào.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy đời này bản thân có thể trở thành một phú nhị đại cũng nên? Đừng làm loạn, hãy để cho cô ao tưởng một chút đi, dù cô có một cái siêu thị to như vậy, nhưng dựa vào chính sức mình để nỗ lực, với cả dựa vào cha mẹ mà sống sung sướng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Nếu thực sự mà nói thì phải kiên định rồi cảm nhận mới được.
Dựa vào sự nỗ lực của bản thân để có được đồ vật, với cả không biết nguyên nhân tại sao lại bị buộc lại như vậy, cũng không biết khi nào thì siêu thị sẽ biến mất, đương nhiên lúc trước sẽ khiến cho người ta có cảm giác kiên định hơn.
Xem thì cũng đã xem rồi, tặng cũng tặng rồi, đống còn lại đương nhiên phải giao lại cho ông lão với bà lão rồi, ve phần khi nào thì ăn, ăn như thế nào, lúc đó đều phải dựa theo sự sắp xếp của bà lão hết.
Nhưng tuy rằng tạm thời chưa thể ăn, nhưng biết trong nhà có đồ tốt, cảm giác sẽ không giống như lúc trước, bởi vì sớm hay muộn cũng đều phải ăn, kiểu chờ mong này khiến lòng người trở nên sung Sướng vô cùng.
Bà lão nhanh chóng thu gọn đồ lại. Nhưng chuyện nên hỏi thì vẫn phải hỏi.
Ví dụ như tại sao ve nhà muộn như vậy, mua mấy thứ này hết bao nhiêu tiền vân vân, sau khi chia vui lại nhắc về vấn đề này, như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thẩm Gia Dương cũng không lừa gạt ai.
Hắn sắp xếp lại ngôn từ rồi bắt đầu giải thích: "Con làm việc ở công trường kia hiện tại là đang xây dựng cho một nhà máy giày, nhà máy giày muộn nhất là cuối năm sau sẽ chia nhà, công trường còn chút xíu nữa mới xây xong được, cho nên tất cả mọi người đều phải ở lại xây cho xong mới được kết thúc."
Đương nhiên tiên lương cũng vì vậy mà nhiều hơn một chút.
"Giày dép là do con ở nhà máy giày tìm người quen mua cho, so với mua ở hàng quán vẫn rẻ hơn nhiều."
Vâ phần người kia làm sao mà quen được, đương nhiên là bởi vì nhờ hai tháng làm việc ở đó mà quen được thôi.
Hắn đi ra ngoài làm việc không chỉ đơn giản là đi vác gạch.
Hắn hiểu rõ được tâm quan trọng của những mối quan hệ, bởi vậy hắn ngoài làm tốt công việc của mình cũng không ngại làm thêm những việc khác để mở rộng mối quan hệ của bản thân, lại tìm cách xây dựng được mối quan hệ với người phụ trách công trường, những việc như vậy sau này có thể tìm anh ấy xin giúp đỡ.
Nỗ lực của hắn có kết quả rất tốt, vê nhà xong lại nhận được một phần công việc mới.
Vẫn làm việc trên công trường, đợi đến qua cuối năm là có thể đi được rồi. Kiểu công việc này, nói nhiều thì cũng không nhiều, nhưng ít thì cũng không ít chút nào, đặc biệt thời kỳ làm việc lại khá dài, chỉ cần tìm được một phần công việc, ổn định rồi sẽ có thể làm được trong một thời gian rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận