Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 115: Chương 115

Chương 115: Chương 115Chương 115: Chương 115
Chuong 115: Chuong 115 Bà lão nói với con dâu hai xong mới nhìn về phía mẹ Liễu, mang ý cười trên mặt khiến người khác nhìn thấy liên cảm thấy an tâm: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta cùng bàn bạc!"
Nhà mẹ đẻ của cả ba người con dâu nhà bà đều là người dễ qua lại.
Lúc chọn vợ cho con trai bà cũng châm chước trong vấn đề này rồi, chỉ có tự mình tới gặp mới biết được nhà thông gia bình thường hay khó ưa, cũng biết được thông gia không phân biệt được trái phải phiên phức đến mức nào, bà lão tuy rằng không thể tự hiểu rõ được, nhưng mấy chuyện này ở nông thôn có rất nhiều.
Vậy nên bà đặc biệt chú ý đến phương diện này.
Bản thân bà cũng là người rất có đạo lý, vậy nên cũng hy vọng thông gia là người có đạo lý.
Sự thực đã chứng minh mấy người bà chọn được không hề tôi.
Nhà mẹ đẻ của cả ba người đều rất tốt, ngoài nhà con dâu thứ ba là cùng thôn nên thường hay lui tới ra, hai người còn lại rất ít khi đến, coi như bà con thông gia ở xa cũng không tồi.
Bây giờ thông gia khó lắm mới tới nhà xin giúp đỡ như vậy, bà lão trong lòng vẫn muốn nguyện ý giúp đỡ.
Đương nhiên đầu tiên là phải đưa ra được lý do rõ ràng trước đã. Nếu không người ta cứ đến cửa xin giúp đỡ, bà không hỏi han gì mà giúp đỡ ngay, như vậy thì quá vội vã rồi, sau này có chuyện người ta cứ tới đây xin giúp đỡ thành quen thì sao?
Đây không phải cố ý làm khó, mà chính là nguyên tắc của vấn đề. May mà mẹ Liễu cũng là người hiểu chuyện, vừa thấy bà thông gia không từ chối ngay lập tức, thâm tâm bà ấy liên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất như vậy cũng chứng minh vẫn còn hy vọng để bà ấy vay lương thực.
Nghĩ đến đây, mẹ Liễu bình phục lại tâm tình, sau đó tiếp tục nói: 'Là đứa con trai không chịu thua kém ai kia của tôi, thằng bé cũng tới tuổi thành hôn rồi, trong nhà từ đầu tới cuối năm nay đều giúp nó xem mắt, xem mãi cuối cùng cũng chọn được một nhà."
Vốn dĩ hai nhà định sau khi thu hoạch xong mới bàn đến chuyện cưới xin.
Khi đó nhà nhà ít nhiều cũng đều được phát lương thực rồi, chuyện vui cũng có thể miễn cưỡng mà thực hiện được.
Nói đến đây, mẹ Liễu bất giác lộ ra vẻ cười khổ: "Nhưng ông thông gia nhà kia không cẩn thận ngã từ sườn núi ngã xuống, bị gãy chân, kêu thầy thuốc tới khám, người ta nói chỉ có thể xử lý sơ qua cho ông ấy một chút, nói phải tới gặp bác sĩ.
Tới gặp bác sĩ thì phải mất tiền, người ta cũng đưa ông ấy tới gặp bác sĩ rồi, phải lấy tiên mua thuốc, nhưng gia cảnh nhà kia không tốt, căn bản chẳng có chút tiền nào. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đành cắn răng lấy chút lương thực ra để đổi lấy tiền, dù đổi không được bao nhiêu, nhưng ít nhiều vẫn dùng được, cuối năm cũng sắp tới rồi, trong nhà căn bản không còn dư thừa nhiều lương thực nữa, vậy nên mới tìm tới nhà bà ấy, trước tiên muốn nhận lễ vật trước, nói cách khác, nếu không đưa lễ vật người ta sẽ không gả con gái cho. Bởi vì có người khác trong cùng thôn cũng nguyện ý bỏ tiền ra để cưới được vợ.
Hơn nữa chỉ cần thông gia nói một câu liền có thể lấy được tiền. "Ông bà nhà đó trong thôn đều là người tài giỏi, con trai nhà bọn họ lại có chút khờ dại, bà thông gia cũng không cam lòng gả con gái đi, vậy nên liên tới chỗ chị thông báo một tiếng, kêu chị nghĩ biện pháp, chị biết bà thông gia khó xử, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến chỗ em”"
"Là nhà của Dương Ngốc Tử sao?” Chị dâu hai Thẩm ở một bên nhíu mày.
Dương Ngốc Tử là tên mà mọi người trong thôn quen gọi, bởi vì gọi nhiều quá, mọi người đều không nhớ được tên của Dương Ngốc Tử, chị dâu hai Thẩm trước khi kết hôn đã ở trong thôn mười mấy năm, thấy mẹ vừa nhắc tới lập tức biết là nhà nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận