Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 103: Chương 103

Chương 103: Chương 103Chương 103: Chương 103
Chuong 103: Chuong 103 Hèn gì vợ Thẩm Tam Lạt không dám làm loạn nữa.
Thẩm Uyển đã từng nghe cha mình nói qua, cha chồng cô ấy trước khi tham gia quân ngũ không chỉ có khí thế dọa người vô cùng, dù sao tham gia quân ngũ thì cũng phải lên chiến trường, mà những người từng đi chiến đấu từ đầu tới cuối đều có một khí thế rất đặc biệt, không hê giống với người thường.
Điều này Thẩm Uyển rất đồng ý.
Dù nắm giữ mọi việc trong nhà chính là mẹ chồng, nhưng địa vị của cha chồng vẫn là không thể thay thế được. Thẩm Uyển không phải là người có lá gan lớn, lần đầu gặp cha chồng còn cảm thấy sợ hãi, may mà cha chồng cô ấy cũng không phải người khó tính dữ dăn, sau khi được gả vê sống chung với cha chồng cô ấy mới hiểu được rằng tuy nhìn ông rất uy nghiêm nhưng lại là người sống rất có đạo lý, hoàn toàn không phải một người đáng sợ, lúc ấy mới không còn chút sợ hãi nào nữa.
Cha cô ấy còn nói cha chồng xuất ngũ đã lâu rồi, mọi người đều cảm thấy rất hòa hợp với ông.
Khi ấy nghe xong lời của cha nói Thẩm Uyển đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ấy vậy mà đằng sau bộ dáng ôn hòa kia, lúc trở nên thực sự uy nghiêm không ngờ có thể lợi hai den vay.
Chắc chắn vừa rồi vợ Thẩm Tam Lạt cũng lĩnh hội được một chút rồi.
Cha chông cô ấy không thích so đo những việc nhỏ trong nhà, đối với phụ nữ vẫn khoan dung hơn chút so với đàn ông, vợ Thẩm Tam Lạt lại có thể khiến cha chồng cô ấy không kiên nhẫn mà trách cứ thành tiếng như vậy, đúng là rất có bản lĩnh.
"Sao bọn họ còn chưa đi?" Thẩm Uyển có chút nghi hoặc.
Dù sao nhà cô ấy cũng không cho bọn vay lương thực, bọn họ còn ở lại đây làm gì?
Nói tới đây, chị dâu cả Thẩm cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng hãnh diện: “Cha chúng ta không cho bọn họ đi, gọi Thẩm Tam Lạt sang một bên để dạy bảo, anh ta chưa được đi, vợ anh ta cũng không đi mà ở lại cùng nhau, bị cha chúng ta dạy dỗ xong, Thẩm Tam Lạt chắc chắn sẽ không còn biết xấu hổ mà vác mặt sang đây nữa.
Thẩm Tiểu Vũ tuy rằng chỉ nghe được vài câu đối thoại đơn giản, nhưng cũng đủ để giúp cô đưa ra được kết luận rồi.
Chính là ông nội cô là một người rất lợi hại!
Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được mà hồi tưởng lại cuộc đối thoại trên bàn cơm từ hồi lâu trước đây, khi đó mới là ngày thứ ba mà cô tới gia đình này, đối với người mới đầy tháng như cô mà nói, thời gian một tháng cũng được coi là lâu rồi.
Khi đó bà nội với hai bác dâu sau khi nghe được thân thế của cô xong, bác dâu cả nói một câu nhỡ nuôi lớn cô rôi, mẹ ruột cô tới tìm vê thì sao, ba người bao gồm cha cô cùng với bác cả bác hai ngồi trên bàn nói bọn họ không sợ, không tìm đến thì tốt, nhưng nếu thực sự tìm tới thì bọn họ cũng sẽ không khách khí đâu.
Cô còn bởi vì mấy lời này của người lớn mà cảm thấy xúc động vồ cùng!
Kết quả là mấy lời của người lớn liên bị ông nội dạy bảo lại, khi ấy nghe mấy lời dạy của ông nội cô chỉ cảm thấy ông là người rất hung hăng lợi hại, bây giờ bác dâu cả lại lân nữa chứng minh suy nghĩ của cô không hề sai rồi.
Cô cảm thấy bản thân có chút muốn hiểu rõ hơn người ông nội này.
Mọi người đều nói nhà có già thì phải có trẻ, cô cảm thấy mỗi một ngày ở đây cô sẽ càng hiểu rõ người của nhà này hơn, càng cảm thấy yêu mến gia đình này hơn từng phần.
Gia đình như vậy đối với bản thân cô mà nói giống như vật quý vô giá vậy, dùng cái gì cũng sẽ không đổi.
Thanh âm nói chuyện của Thẩm Uyển và chị dâu cả Thẩm lần nữa kéo suy nghĩ của Thẩm Tiểu Vũ về chỗ cũ. Hoàn hồn xong, Thẩm Tiểu Vũ chợt nghe thấy tiếng mẹ mình an ủi bác dâu cả: "Đừng nóng giận, loại người này không đáng để chúng ta sinh khí đâu, chị mắng anh ta xong anh ta còn cợt nhả hơn đó.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận