Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 65: Chương 65

Chương 65: Chương 65Chương 65: Chương 65
Chuong 65: Chuong 65 Đợi đến lúc thích hợp rồi, hạn chế cũng ít đi, cô sẽ lấy nhiều đồ ra hơn, dù là đồ ăn hay đồ dùng!
Dù Thẩm Gia Dương đã nói như vậy rồi, Thẩm Uyển vẫn có chút do dự.
Nói không thèm thì cũng không phải, cô cũng thiếu ăn, cũng chưa được ăn qua táo ngon như vậy bao giờ, cô ấy chỉ là đang áp chế khát vọng trong mình, đem bản thân xếp sau cha mẹ chồng cùng với chồng con mà thôi.
Tuy rằng quả táo này cũng không có cách nào mà vứt đi được, nhưng chỉ để một mình cô ấy ăn như vậy liền cảm thấy không được hay cho lắm, do dự đến mức cảm thấy rất rắc rối luôn rồi.
Vậy nên khi Thẩm Gia Dương mặc xong quần áo nhìn ra phía vợ mình thì thấy cô ấy đang nhăn mặt lại, cùng với khuôn mặt của bé cưng lúc nhăn nhó giống đến kỳ lạ, cảm giác mẹ con hai người giống hệt nhau như vậy khiến anh có chút buồn cười, lại cảm thấy có hơi ấm áp trong lòng.
Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thẩm Uyển cũng đại loại đoán được suy nghĩ của cô ấy rồi.
Vợ anh là người vừa mềm lòng lại vừa hay lo lắng cho người khác, vậy nên bản thân chỉ ăn nhiêu hơn một chút đã có cảm giác như đang mang tội vậy, thêm nữa hôm qua lại mới được mẹ cho tinh bột lúa mạch, đang lúc cảm động, trong lòng đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, anh cười cười, chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ vợ. Tuy quan tâm tới người trong nhà, luôn lo lắng cho họ là chuyện tốt, nhưng đôi khi cũng nên quan tâm tới bản thân mình một chút!
Ai ngờ lần này anh còn chưa mở miệng đã bị vợ khuyên trước rồi. Hai bàn tay cô ấy gắt gao cam lấy quả táo, thân sắc mang theo chút kiên định mà gật đầu: "Được, quả táo này chúng ta cứ ăn đi, nhưng không phải bây giờ, buổi tối rồi hãng ăn!"
Thẩm Gia Dương có chút kinh ngạc, nhưng thấy phản ứng của cô ấy như vậy cũng rất vui. "Được, vậy để tối ăn."
Vê câu "chúng ta” của vợ mình, anh cũng tự động bỏ qua, anh sẽ không tranh ăn với vợ đâu.
Quyết định xong thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Thẩm Uyển cất táo đi rồi cũng rời giường.
Chỉ còn một mình Thẩm Tiểu Vũ nằm lại trên giường, nghĩ cha mẹ nuôi có mỗi quả táo thôi cũng đùn đẩy qua lại như vậy, khiến việc ăn một quả táo thôi cũng phải đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy, khiến cô có chút không hiểu nổi. Cũng chỉ có lúc này, cô mới càng hiểu được rằng, thời điểm mình đang sống là mấy chục năm trước, cuộc sống của mọi người vừa khốn cùng vừa đơn điệu, khác một trời một vực với cuộc sống của cô trước kia vậy!
Điêu này càng thể hiện ra rõ tâm quan trọng của siêu thị mà cô mang bên mình, giúp đỡ cô nhiều đến mức không đoán hết được, vậy nên cho dù siêu thị này có trói buộc cô đến thế nào, cô đều cảm thấy rất cảm kích.
Lúc cô đang nằm trên giường mà đắm chìm vào những suy nghĩ của bản thân, vợ chông Thẩm Gia Dương cũng dọn dẹp xong giường chiếu rồi, khi hai người ra ngoài để rửa mặt thì những người khác trong nhà cũng dậy hết rồi.
Bà lão ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai vợ chồng lão tam ở ngoài sân rồi, còn cười lên trêu ghẹo con trai ba mấy câu: "Hôm nay đúng là người thứ nhất thức dậy thật, làm tốt lắm, lần sau tiếp tục kiên trì!" Thẩm Gia Dương hớn hở lên tiếng: "Không thành vấn đề, mẹ cứ nhìn mà coil"
Thẩm Uyển nghe vậy cũng cười theo, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ rõ rửa mặt xong phải mau chóng tới cho con uống sữa bột, lập tức đi ra bắt đầu làm việc, nếu không cho bé con ăn sẽ không còn thời gian nữa.
Quan trọng là lúc cho bé con uống sữa phải ở trong phòng để tránh người khác nhìn thấy, vậy nên thời gian càng gấp gáp hơn chút.
Vậy nên cô rửa mặt xong tranh thủ lúc mọi người trong nhà vẫn còn bận bịu, đã nhanh chóng đi vào phòng bếp lấy nước ấm ra. Chưa đến lúc nấu cơm phải dùng đến nước nóng nên phải đun lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận