Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 165: Chương 165

Chương 165: Chương 165Chương 165: Chương 165
Chuong 165: Chuong 165 Thời gian làm việc này của hắn ngắn như vậy là vì thời hạn của công trình cũng đến đoạn cuối rồi. Nếu không xây nhà sao có thể nhanh chóng xong được như vậy. Lúc Thẩm Gia Dương nói, mọi người trong nhà đều rất chăm chú lắng nghe, mang vê nhà mấy thứ đồ này, còn mang cả khối thịt lớn vê, vê phân mấy thứ đồ như kẹp tóc hay dây buộc tóc thì không quá quan trọng.
Căn bản đều nói nhiều như vậy rồi, Thẩm Gia Dương cũng không ngại kể lại tỉ mỉ hơn chút để khiến mọi người trong nhà yên tâm hơn!
"Huyện trên có giết heo, chắc chắn là nhờ có mấy người chung vốn hùm lại, không có người quen nên không tìm được đến chỗ đó, con là được người ta giới thiệu tới chỗ đó mua, ở nơi đó mua thịt không cần phiếu nên con liên mua cả khối thịt về."
Bây giờ mua thịt rất ít chỗ nào mà không cần phiếu.
Có thể mua đồ mà không cần phiếu, ngoài chợ đen thì cũng chỉ có những nơi bán đồ trộm được vê, nghĩ như vậy, mọi người đều hiểu chuyện này không nên truyền ra bên ngoài rồi, vậy nên sau khi Thẩm Gia Dương nói xong cũng không ai hỏi thêm nữa.
Đến đây thì chuyện nên giải thích cũng giải thích xong rồi.
Bà lão trong lòng cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, nhưng cho dù con trai nói như vậy thì vẫn có chút không dễ bỏ qua được, mua mấy thứ đồ này vê, trong tay hắn chắc chắn không còn tiền nữa rồi.
Câu này bà lão không hỏi trước mặt mọi người trong nhà, nhưng dù sao vẫn phải hỏi cho đến cùng. Cách đối đáp của Thẩm Gia Dương chính là: "Ôi chao, không phải con vừa mới đi làm sao, quay về đương nhiên phải mua đồ cho nhà rồi, dù sao tiên kiếm được cũng đều phải tiêu mà, đợi dùng hết thì kiếm lại là được."
Đối với câu này của con trai, bà lão không biết phải nói lại thế nào.
Có đôi khi bản tính của con người thực sự đã ngấm vào tận xương tủy rồi, con trai của bà chính là người vừa tiêu pha lại vừa hào phóng, có thứ tốt cũng nguyện ý chia sẻ với mọi người.
Từ trước đến giờ chưa từng keo kiệt, dù từ nhỏ hắn cũng chẳng mấy khi được sống no đủ, nhưng tính cách thì từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
Cũng may tiên mà hắn tiêu cũng nhờ kiếm được từ chính bản tay của hắn, điều này mới khiến bà lão không còn lo lắng nữa.
Con trai lớn rồi, vợ cũng lấy rồi, người làm mẹ như bà cũng không cân quản nhiều nữa, tính cách hắn như vậy để vợ hắn quan tâm là được rồi, chỉ cân vợ hắn không có ý kiến gì, người làm mẹ như bà ấy cũng chẳng thấy có vấn đề gì hết. Đợi sau khi giải thích hết chuyện cần giải thích rồi, Thẩm Gia Dương lúc này mới có cơ hội được ở cạnh vợ con một mình.
Gia đình ba người bọn họ quay lại phòng, Thẩm Uyển đặt Thẩm Tiểu Vũ lên giường cạnh mép tường, sau đó cô ấy buông tay ra lùi lại, cười với Thẩm Gia Dương: "Anh ra đứng cạnh giường gọi con đi, xem con bé có nhận ra anh không, đi đi, thử đi!"
Chỉ với một câu nói đơn giản này mà lại khiến cho Thẩm Gia Dương cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn hơi kinh ngạc sung sướng mà nhìn vợ, lại nhìn con, đứa nhỏ bị vợ buông tay ra rồi vẫn đứng vững ở trên giường, tâm mắt hắn không rời khỏi con mà hỏi: "Tiểu Vũ biết đi rôi sao?" Thẩm Uyển hơi kiêu ngạo ma hừ một tiếng.
Tiếng hừ này lọt vào tai Thẩm Gia Dương, đây chính là câu trả lời chắc chắn rồi.
Hắn lập tức đi tới bên giường rồi vỗ võ tay thu hút sự chú ý của đứa nhỏ.
Hắn thực sự không nghĩ được rằng bản thân rời nhà chưa được bao lâu, khi quay về con gái sẽ lại có thay đổi lớn như vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên và sung sướng, đồng thời không tránh được chút thổn thức.
Con gái thực sự lớn quá nhanh rồi, đặc biệt là khi còn nhỏ như vậy, không chú ý một chút là có thể thay đổi thành bộ dạng không ai nhận ra như vậy. Lúc này hắn đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian này để tận hưởng cảm giác kinh ngạc sung Sướng này.
"Tiểu Vũ, con mau đi đến chỗ cha đi nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận