Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 101: Chương 101

Chương 101: Chương 101Chương 101: Chương 101
Chuong 101: Chuong 101 Chị dâu cả Thẩm tuy không vui lắm, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ cho chông chút mặt mũi.
Nếu không sẽ khiến người khác chê cười chồng cô ta, như vậy thì không được.
Vậy nên cô ta liên khống chế một chút cảm xúc lại, hướng đến chỗ mấy người muốn vay lương thực phất tay áo, lại nhịn không nổi mà nói: "Được rồi, tôi không nói nhiều với mấy người nữa, mấy người đi đi, người nhà chúng tôi còn không có đủ để ăn, không có thừa lương thực cho mấy người mượn đâu." Nếu vô lại có thể dễ dàng lùi bước như vậy thì đã không bị gọi là vô lại rồi.
Bọn họ thấy chị dâu cả Thẩm thay đổi thái độ là do lời nói của anh cả Thẩm.
Người chồng tên thật là Thẩm Bảo Quốc, biệt hiệu là Thẩm Tam Lạt nhìn về anh cả Thẩm, biểu tình rất hài lòng nói: “Anh, hay là anh cứ nói đi, sao có thể để một người phụ nữ ra mặt cho cả nhà để nói được, anh như vậy là không đúng rồi.'
Cha mẹ đặt tên cho anh ta là Bảo Quốc, tuy không hy vọng xa vời rằng anh ta có thể trở thành người hùng bảo vệ quốc gia, nhưng cũng ôm ấp những mong ngóng nhất định, nhưng anh ta không những phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ, mà còn trở thành kẻ vô lại bị người khác ghét bỏ vô cùng.
Nói về độ bép xép, dường như anh ta có rất ít đối thủ.
Từng ý trong lời của anh cả Thẩm đều bị anh ta nắm thóp, còn cảm thấy rất tự đắc.
Điều này khiến chị dâu cả Thẩm tức giận đến không chịu nổi nữa rồi.
Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa, đối với loại người như này nói lời dễ nghe bọn họ sẽ không chịu hiểu đâu, chị dâu cả Thẩm không giữ mặt mũi cho bọn họ nữa, Thẩm Tam Lạt cũng tiến đến gần chỗ chồng cô ta để lôi kéo làm quen rồi.
"Anh, anh xem, nói thế nào thì chúng ta cũng cùng suy nghĩ với nhau, nói không chừng còn có chút quan hệ xa nữa, giúp thân thích của chính mình như vậy thì có gì mà không được?” Anh ta cười lên lộ ra hàm răng vàng khè khiến người khác ghê tởm vô cùng: "Anh tin tôi một lần đi, không phải sắp đến lúc thu hoạch vụ mùa rồi sao, đến lúc đó chắc chắn sẽ được phân chia lương thực, lương thực được phân đến tay tôi lập tức sẽ đem trả, như vậy là được chứ gì?
Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy tâm mắt mình đang xa dân khung cảnh bên ngoài, lập tức kêu lên: ˆA a a-'
Cô dùng sức nắm lấy phân áo trước ngực của Thẩm Uyển, như vậy là sao, sao lại bế cô đi mất rồi, cô còn chưa nghe xong chuyện này mà, cô vẫn muốn nghe bác dâu cả dạy dỗ tên vô lại tiếp, đừng đi màIH
Kết quả nỗ lực không muốn rời đi này của cô lại bị Thẩm Uyển cho rằng cô đang sợ hãi.
Đứa nhỏ tuy đầy tháng là có thể bế ra ngoài được rồi, nhưng nhỏ như vậy vẫn rất dễ hoảng sợ, giọng của Thẩm Tam Lạt rất lớn, âm thanh còn có chút chói tai, đứa nhỏ hoảng sợ cũng là chuyện có thể xảy ra.
Hơn nữa hôm nay ở bên ngoài một lúc lâu rồi, thời tiết lại còn rất nóng.
Thẩm Uyển liên tính toán bế đứa nhỏ về phòng, xem ra cô ấy làm như vậy là đúng rồi. "Ôi ôi ôi, Tiểu Vũ ngoan, đừng sợ đừng sợ." Cô ấy bế con đi vào trong phòng, ngoài miệng còn trấn an: "Mẹ bế con về phòng nhé, đừng sợt"
Thẩm Tiểu Vũ: "A phu..."
Tức chết cô rồi, không thể nói chuyện thực sự rất bất tiện!
Sau một tháng tâm mắt cũng thấy được rất rõ ràng rồi, tuy rằng phạm vi nhìn còn rất hẹp, nhưng vẫn tốt hơn so với vẻ mơ hồ lúc mới sinh kia, bây giờ cô có thể nhìn rõ được mặt mẹ mình rồi, bởi vậy vẫn không hiểu rõ được vẻ mặt không chút động tĩnh của mẹ sau khi nghe được tiếng kêu của mình. Mắt thấy mấy người trong sân cách mình càng ngày càng xa, rất nhanh sau đó liền chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ, đến cả âm thanh nói chuyện của Thẩm Tam Lạt với người nhà mình cũng nhanh chóng chỉ còn nghe được loáng thoáng, nghe không rõ được câu nào, Thẩm Tiểu Vũ chỉ có thể ai oán mà thu lại tâm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận