Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 364: Chương 364

Chương 364: Chương 364Chương 364: Chương 364
Chuong 364: Chuong 364 Vậy nên thi thoảng cô mới lại càng lý trí hơn bình thường, những lúc lý trí thì sẽ càng biểu lộ rõ ra cô giống như người tốt vậy, chuyện này có thể hiểu được, chuyện kia vẫn có thể hiểu được. Rõ ràng là cô không muốn như vậy, nhưng nếu để cô cứ hành xử như trẻ con là cô thực sự không thể làm theo được.
Không lẽ thực sự phải đánh đứa nhỏ này một cái hay sao?
Trong lòng cô lại thở dài, hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu cô thở dài trong lòng rồi, nhưng vẫn nói với em trai: 'Em cứ buông cậu ta ra trước đi, chúng ta có nhiều người như vậy, cậu ta chạy không thoát được đâu.'
Thẩm Bình rất tin tưởng lời nói này của cô, vậy nên cậu bé thực sự buông tay ra rồi.
Những người không giống nhau nghe cùng một lời giống nhau sẽ tạo ra một hiệu quả khác nhau, Thẩm Bình cảm thấy lời của chị gái mình rất có lý, Trân Ba lại cảm thấy lời này như đang uy hiếp cậu ta, vậy nên dù có được buông ra rôi cậu ta cũng không dám chạy. Nghe thấy Thẩm Tiểu Vũ cũng hỏi cậu bé tại sao lúc trước lại nói linh tỉnh vê Thẩm Tinh với người khác, tâm tư của Trần Ba trong nháy mắt có chút không khống chế được, đứa nhỏ vừa rồi còn khúm núm lập tức không quan tâm chuyện gì nữa mà bắt đầu ồn ào. "Không lẽ là tôi nói sai sao, cậu ta vốn chính là cẩu nhãi con mài" Đứa nhóc nhắm mắt lại: "Tôi còn chưa thể chơi với mấy cậu, tại sao một thằng cẩu nhãi con như vậy lại có thể được phép chơi với cậu chứ?"
Những lời này vừa nói ra, mấy đứa nhóc kia liền bắt đầu trở nên hoang mang.
Đến cả vẻ mặt Thẩm Tiểu Vũ trong nháy mắt cũng có chút ngưng trệ. Đợi sau khi phản ứng lại, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của đứa nhỏ kia, cô nhất thời không biết phải bày ra biểu cảm gì mới được đây.
"Cậu có ý gì chứ?" Thẩm Tả là người đầu tiên nhìn về phía Trần Ba, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nói: "Ý cậu là cậu muốn cùng chơi với chúng tôi sao, cảm thấy bọn tôi không dẫn cậu theo cùng nên ngứa mắt khi thấy chúng tôi chơi với Thẩm Tinh sao?"
Tuy rằng nói lảng nói tránh đi một chút, nhưng ý tứ chính là như vậy. Nói trắng ra thì chỉ là một chút ý tứ ghen tị của trẻ con mà thôi.
Mấy anh em Thẩm Tả có thể không quá nổi bật, nhưng bọn chúng ở trong thôn rất có danh dự. Mấy đứa nhỏ cùng tuổi được chơi với bọn họ rất lấy làm vinh dự, dù sao ông nội bọn họ cũng là đại đội trưởng, còn thường hay có đồ ăn vặt có thể ăn được, quả thực chính là cuộc sống ước mơ của mấy đứa nhỏ. Nhưng bản thân mấy đứa nhóc này cũng có nhiều anh em rồi, lại được chị gái Thẩm Tiểu Vũ dẫn theo, căn bản sẽ không thiếu bạn bè, để có thể theo chân bọn họ mà vui chơi, không phải người có quan hệ thân thích thì chính là người có quan hệ đặc biệt tốt.
Dưới tình huống như vậy, khó mà tránh được sẽ có mấy đứa nhỏ lén ngưỡng mộ.
Trân Ba chính là người đầu tiên. Nếu không có ngoại lệ là Thẩm Tỉnh này, cậu nhóc có lẽ sẽ không nghĩ nhiêu như vậy, sau khi có Thẩm Tinh chen vào rồi, trong lòng cậu bé nhịn không được mà có chút bất bình, một thằng cẩu nhãi con mà có thể chơi được với bọn họ, vậy tại sao cậu ta lại không được chứ?
Vậy nên hôm nay sau khi nhìn thấy bọn họ cười nói với nhau, cậu nhóc nhịn không được mà than thở một chút về việc Thẩm Tinh là cẩu nhãi con này kia.
Sau đó là gây ra chuyện đánh nhau.
Sau khi Đường Kế An nghe lời này thì vẻ mặt đầy thờ ơ.
Thực sự thì cậu hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút. Cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của trẻ con nữa.
Hiện tại tuổi còn quá nhỏ, có rất nhiêu chuyện muốn làm mà không thể làm được, thực sự có chút dày VÒ. "Muốn được chơi với mấy người Thẩm Tả thì chủ động đứng ra nói rõ ràng với bọn chúng, chứ đừng đi nói bậy với người khác, nói xấu về Thẩm Tinh có thể khiến em thành bạn tốt của mấy đứa Tiểu Tả được hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận