Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 167: Chương 167

Chương 167: Chương 167Chương 167: Chương 167
Chuong 167: Chuong 167 Thẩm Gia Dương cũng là một người tài giỏi, trước mặt những bậc trưởng bối trong nhà hắn có thể biểu hiện mình là người biết ăn nói, trước mặt những người bạn đồng trang lứa có thể biểu hiện mình là người trâm ổn, nhưng trước mặt con gái lại có thể bộc lộ rõ vẻ cởi mở phóng khoáng của mình.
Sau khi bị cắn, hắn liên lập tức đặt Thẩm Tiểu Vũ lên giường, sau đó... "Ha ha ha ha...'
Thẩm Tiểu Vũ hoàn toàn không khống chế được tiếng cười của mình, cô thực sự không ngờ bản thân lại nhột như vậy! Quá đáng quá rồi, vậy là lại chọc cho cô nhột như vậy!
"Còn dám căn cha nữa không hả?” Thẩm Gia Dương vừa cù lét vừa cười hỏi: "Còn dám hay không hả?” Một người đàn ông hai mươi tuổi cùng với một bé cưng chưa đến một tuổi vậy mà lại trêu chọc nhau như vậy.
Thẩm Uyển một bên nhìn thấy vậy vừa buồn cười vừa không biết nói gì nhưng chồng cô ấy rất có chừng mực, vậy nên cô ấy cũng không can ngăn, chỉ ở một bên yên lặng nhìn roi cảm nhận vẻ dịu dàng trước mặt này.
Đợi đến khi Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy bản thân cười không nổi nữa mới được tha cho. Cứ đợi đi, đợi đến khi cô lớn rồi sẽ tiếp tục trả thù thôi.
Đừng coi thường sự trả thù của một em bé, hừi
Dù giàu hay nghèo, lễ mừng năm mới nhà nào nhà đấy cũng đều rất vui vẻ náo nhiệt.
Hơn nữa lần này Thẩm Gia Dương vê thăm nhà còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, điêu này đối với những đứa trẻ trong nhà chính là lễ mừng năm mới lớn nhất, trẻ con vốn vẫn thích lễ mừng năm mới hơn người lớn, năm nay vừa có đồ ăn ngon lại vừa có thịt, quả thực là rất hoàn hảo.
Mà mấy ngày mừng năm mới bác gái cả cùng với cô út đều quay trở vê nhà mẹ đẻ. Đây có thể nói là ngày náo nhiệt nhất trong năm.
Dù là trẻ con hay người lớn đều vui vẻ vô cùng.
Thẩm Tiểu Vũ cũng rất vui, trong trí nhớ của cô thì đây là lễ mừng năm mới vui nhất từ trước đến giờ. Kiểu lễ mừng năm mới này, mọi người cùng tụ tập với nhau như vậy đối với cô rất đặc biệt, mà ngày này ngoài bé cưng như cô, còn có em họ của cô út cô, điêu này càng khiến cô hài lòng hơn. Đây là lễ mừng năm mới lần đầu tiên cô trải qua ở gia đình này, sau này còn có thể trải qua nhiều lễ mừng năm mới như vậy hơn.
Chỉ nghĩ như vậy, Thẩm Tiểu Vũ đã cảm thấy trong lòng mình tràn ngập hy vọng.
Nhưng đợi sau đó mấy ngày, cha cô lại sắp phải đi rồi.
Cô tính toàn thời gian, hiện tại cũng đang khoảng mùng bảy rồi. Cha cô còn chưa ở nhà được mười ngày!
Mấy ngày nay cha rảnh rỗi ở nhà, mỗi ngày Thẩm Uyển đều lấy ra ít đồ ăn cho hắn bồi bổ thân thể, đồ ăn đó có thịt chín, có hoa quả, còn có mấy loại thức ăn phụ linh tinh, không có ngày nào ăn trùng lại một món cũ, cô đều tận lực giúp cha cô ăn nhiều thịt để bồi bổ nhất có thể.
Đợi đến khi cha cô chuẩn bị ra khỏi nhà, cô cũng cố ý lấy lễ vật nhận thầy ra cho cha. Một bình rượu trắng, một con gà đã vặt lông, còn có một lọ tinh bột lúa mạch.
Để có được mấy đồ này cho cha thực sự tốn của cô không ít sức lực.
Vốn dĩ cô nghĩ thuốc lá với rượu là hai thứ tốt nhất rồi.
Nhưng thuốc lá trong siêu thị của cô đều có giá rất cao, không đâu, nói giá cao thì cũng không chuẩn, phải nói là vượt quá thời đại bây giờ rồi, thuốc lá thời này nhìn rất đơn giản và quê mùa, nào có tỉnh xảo được như ở trong siêu thị.
Nếu để cho nhà mình dùng thì còn được, lấy từ trong hòm ra là được rồi.
Nhưng nhận thây thì không thể mang thuốc lá như vậy ra tặng được, như vậy thật không nên chút nào.
Vậy nên sau khi loại bỏ thuốc lá đi, chỉ còn có rượu thì quá là đơn giản rồi.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, thời này tặng đồ ăn cho ai cũng không quá suông sa gà có thể khiến cho mọi người vui vẻ, nhất là với phụ nữ, bởi vì phòng bếp là nơi chuyên dành cho phụ nữ, còn tinh bột lúa mạch thì có thể cho trẻ con ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận