Thập Niên 60 Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 173: Chương 173

Chương 173: Chương 173Chương 173: Chương 173
Chuong 173: Chuong 173 Chỉ can mang đồ vật này kia lấy đến trước mặt cô ấy, nói một từ "ăn' thôi thì cũng đều có thể được biểu đạt rõ ràng hơn.
Nhưng điều này khiến cho Thẩm Uyển cảm động vô cùng.
Vì thế đợi đến thời điểm Thẩm Gia Dương về nhà vào tháng năm, chào đón hắn chính là cô con gái lắc lư vọt tới ôm lấy đùi hắn, không đúng, là ôm lấy bắp chân hắn mới đúng, cục bột còn rất nhỏ nên sẽ không với được tới đùi đâu.
Được con gái nghênh đón nhiệt tình như vậy, Thẩm Gia Dương tươi cười bế cục bột lên, ước chừng một chút rồi mở miệng nói: 'Ôi, Tiểu Vũ của chúng ta lớn rồi, cũng biết tự mình đi tìm cha rồi!"
"Tiểu Vũ, con mau đi chậm một chút, cẩn thận đừng để bị ngãt" Âm thanh bước chân của Thẩm Uyển từ từ truyền đến từ phía sau, Thẩm Gia Dương theo thanh âm mà nhìn qua, bế đứa nhỏ chuẩn bị đi tới, kết quả chờ khi nhìn thấy vợ rồi, hắn lập tức trợn tròn mắt lên. Ánh mắt lơ mơ dừng trên bụng vợ, từ trước đến nay, hắn đều rất thông minh nhạy bén nhưng lúc này lại ngớ ra như một kẻ ngốc, đứng im tại chỗ, nói: "Vợ..."
Thẩm Uyển thấy bộ dạng ngốc nghếch của chồng, trên mặt không giấu được ý cười, đi tới đứng trước mặt hắn, đưa tay ra xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô lên rõ ràng, dịu dàng nói: "Em mang thai rồi, đứa nhỏ trong bụng cũng ba tháng rồi ạ.' Đất bằng nổi sóng rồi!!!
Thẩm Gia Dương dùng rất nhiều thời gian mới đưa được chuyện này tiếp thu vào trong đầu, chờ khi hoàn toàn phản ứng lại được rồi, cả người hắn đều kinh ngạc đến Sung sướng.
Một nhà ba người trở về phòng, hắn hỏi liên tục vê chuyện vợ mang thai, một chút chỉ tiết cũng không bỏ, hoàn toàn dựa vào bản năng mà hỏi.
Thẩm Tiểu Vũ thấy cha mẹ chờ mong đứa nhỏ này như vậy, vừa mừng thay cho họ, vừa có chút không yên lòng.
Không biết bọn họ sau khi có con ruột rồi có còn yêu quý cô như lúc trước hay không?
Dù biết cha mẹ cô không phải người có con ruột rồi sẽ vứt bỏ cô ra một bên không thèm quan tâm nữa, nhưng lúc trước sống ở cô nhi viện đã để lại cho cô dấu vết rất sâu trong lòng, thậm chí còn thấm đến tận xương tủy rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Cô nhi viện cũng có những đứa nhỏ được nhận nuôi, nhưng sau khi được nhận nuôi rồi lại bị trả về cũng rất nhiều.
Lúc được nhận nuôi về thì rất được yêu quý, đợi khi có con rồi liền thay đổi thái độ, có không ít ví dụ như vậy, Thẩm Tiểu Vũ cũng có nghe qua rồi, thậm chí cũng tận mắt gặp qua vài trường hợp rồi. Ngay lúc này đây, dù cô có mang linh hồn của người lớn, nhưng vẫn thấp thỏm lo lắng về chuyện này vô cùng, hoàn toàn không thể khống chế được.
Nói trắng ra thì cô chính là người luôn cảm thấy thiếu an toàn từ tận thâm tâm.
"Đợi khi đứa nhỏ được sinh ra rồi thì Tiểu Vũ sẽ được làm chị, sao Tiểu Vũ có thể không vui được chứ?" Chờ Thẩm Gia Dương sau khi định thần lại, hoàn toàn bình phục lại được cảm xúc, liên thay đổi tư thế bế Thẩm Tiểu Vũ, mặt mày hớn hở bĩu môi với cô.
"Cha!"
Thẩm Tiểu Vũ hít sâu một hơi, lộ ra vẻ tươi cười mà gọi. Nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì chứ, thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện, ít nhất lúc này cô đều mừng thay cho cha mẹ, cũng rất chờ mong em trai hay em gái sẽ được sinh ra đời, cô sẽ làm một người chị thật tốt!
Sau khi biết vợ mang thai rồi, Thẩm Gia Dương thậm chí còn có chút không nỡ rời đi nữa.
Hắn biết phụ nữ mang thai thực sự rất vất vả, vợ hắn lại mang thai sinh đôi, vất vả với nguy hiểm đều là gấp bội, đương nhiên hắn vẫn muốn ở nhà chăm sóc vợ rồi. Nhưng không thể được.
Con người không thể sống trong trạng thái như vậy được.
Công việc của hắn ở bên kia vừa có chút khởi sắc, sau khi có con rồi, hắn cần phải có năng lực để cho vợ và con một cuộc sống tốt hơn, tất cả những điều này đều cần phải có tiên, đều cần phải có tài nguyên, vậy nên hắn đành chịu đựng, đến lúc phải đi thì phải đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận