Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 973: phúc lợi cùng trách nhiệm!

Chương 973: Phúc lợi và trách nhiệm!
Giờ phút này, hòa thượng Ngộ Linh không để ý vẻ mặt của đám người Bạch Uyên, tiếp tục nói: "Ngoài ra, Quỷ Linh Nhân của Đại Hạ có thể thực hiện nhiệm vụ dị linh ở các thế lực trong mười lăm quốc gia và sẽ được hưởng đãi ngộ tương tự như ở nước mình." Về điều này, Bạch Uyên và những người khác đã sớm biết, không có gì bất ngờ. Tuy điều này không bằng việc được chia trực tiếp từ mỏ quỷ, nhưng thực tế lại là một lượng lớn tài nguyên. Dù sao thì điều này tương đương với việc dùng tài nguyên dị linh của các thế lực nước khác để bồi dưỡng Quỷ Linh Nhân nước mình.
“Về phần trách nhiệm mà chúng ta cần gánh vác cũng có, dù sao nhận được nhiều tài nguyên dị linh như vậy, không thể không làm việc...” hòa thượng Ngộ Linh mỉm cười, nói: “Nếu ở quốc gia khác xuất hiện những sự kiện dị linh không thể xử lý, vậy thì chúng ta cần phải ra tay!” “Đương nhiên, mỗi lần xuất thủ chúng ta đều sẽ nhận được thù lao ít nhất là vài triệu trở lên, mức cụ thể thì đến lúc đó có thể thương lượng với các thế lực nước cần giúp đỡ.” Tuy rằng việc ra tay như vậy cần quỷ tinh, nhưng đối với các quốc gia khác lại là chuyện cầu còn không được, dù sao vạn nhất thật sự xuất hiện sự kiện lớn cấp diệt quốc thì có nhiều tài nguyên hơn nữa cũng vô ích.
"Vậy nếu xuất hiện sự kiện dị linh mà chúng ta cũng không thể giải quyết thì sao?" Trương Thanh Đạo nhíu mày, chủ động hỏi.
"Nếu không xử lý được thì có thể thông báo cho các đại quốc dị linh khác." Hòa thượng Ngộ Linh nói: “Liên Minh Dị Linh Trung Châu là để giúp đỡ lẫn nhau, nếu gặp phải sự kiện dị linh nào đó thì tự nhiên cần phải cùng nhau đối mặt, đương nhiên chúng ta sẽ nhận một phần thù lao trong đó.”
“Nếu như liên thủ cũng không có nắm chắc, vậy thì ưu tiên phong ấn nó!” hòa thượng Ngộ Linh nói: “Nếu liên quan đến lục chú sinh tử, chúng ta thường sẽ không dễ dàng ra tay, cũng hi vọng các vị cẩn thận, dù sao chúng ta nếu như vẫn lạc thì sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn.”
Trương Thanh Đạo và những người khác gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Lúc này, Bạch Uyên lên tiếng hỏi: "Vậy nếu như cũng không thể phong ấn được thì sao..."
“...” Hòa thượng Ngộ Linh bật cười, nhưng ngược lại không hề cảm thấy Bạch Uyên đang tranh cãi, bởi vì chuyện này... thực sự tồn tại! “Đây là tình huống xấu nhất khi sự kiện dị linh không thể bị phong ấn mà tốc độ lan rộng lại cực kỳ kinh người, cuối cùng sẽ dẫn đến việc thế lực quốc gia đó diệt vong.” “Mà đại quốc dị linh của chúng ta cần phải có trách nhiệm di dời người của thế lực trong quốc gia đó.”
“Có trách nhiệm di dời sao...” Trương Thanh Đạo gật nhẹ đầu, ngược lại là vẫn chưa biết điều này... Dù sao hắn thấy, bất kỳ sự kiện dị linh nào cũng có thể bị xử lý...
"Nhưng cũng không cần lo lắng, xác suất xảy ra chuyện này quá nhỏ." hòa thượng Ngộ Linh nói: “Hiện giờ ở Trung Châu chỉ có một quốc gia bị diệt vong do sự kiện dị linh, cuối cùng tạo thành một nơi cấm kỵ!” Cái gọi là nơi cấm kỵ chính là những nơi mà lục chú quỷ linh nhân chưa chắc có thể toàn thân trở ra, ví dụ như sâu trong sa mạc Đại Hoang... Những nơi nguy hiểm như thế tuy hiếm nhưng nhìn rộng ra toàn Trung Châu thì vẫn có vài chỗ...
Lúc này, Bạch Uyên nhíu mày hỏi: “Nơi cấm kỵ kia sẽ không tiếp tục lan rộng chứ?”
“Sẽ không.” hòa thượng Ngộ Linh lắc đầu, nói: “Nói chung, lệ quỷ có thể chiếm giữ bao lớn lãnh địa là phải xem thực lực bản thân, con quỷ kia đã là tồn tại đỉnh cao của lục chú, có một quốc gia làm lãnh địa đã đủ, trừ khi nó tiến giai thành thất chú!”
“Còn có chuyện như vậy?” Bạch Uyên nhíu mày, nói: “Nói như vậy, mỗi lần giáng lâm dị linh chi dạ, thật ra cũng không có nguy cơ diệt thế?”
“Cái đó không giống.” hòa thượng Ngộ Linh lắc đầu, nói: “Dị linh chi dạ thực ra là khá đặc thù, ngươi có thể hiểu nó là một quỷ kỹ lớn…”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Bạch Uyên khẽ động, hắn nhớ Quỷ Kiểm cũng đã nói lời tương tự…
"Tiểu hữu, ngươi không ngạc nhiên sao?" hòa thượng Ngộ Linh nhíu mày, trong mắt lại có chút bất ngờ.
Bạch Uyên sắc mặt bình tĩnh nói: "Chuyện này có gì, thật ra ta đã sớm đoán được."
“…” Quỷ Kiểm trong nháy mắt im lặng, đều để ngươi nhận hết rồi đúng không…
"Đoán được?" hòa thượng Ngộ Linh sắc mặt khẽ giật mình, thầm nghĩ tiểu tử này vẫn rất có năng lực liên tưởng...
"Vì ngươi biết dị linh chi dạ là quỷ kỹ, vậy hẳn là có thể hiểu rõ." "Những Quỷ Vương giáng lâm tuy do cấp bậc hạn chế, không thể khuếch trương lãnh địa của mình không giới hạn, nhưng dị linh chi dạ lại không bị hạn chế. Nếu không giết những Quỷ Vương đó, bóng tối của dị linh chi dạ sẽ lan ra đến mọi ngóc ngách trên toàn cầu!”
Lời này vừa nói ra, Bạch Uyên và những người khác cùng nhau hiểu rõ.
“Tốt, nói vào chủ đề chính.” hòa thượng Ngộ Linh ho khan một tiếng, nói: “Đây chỉ là phúc lợi mà chúng ta nhận được và trách nhiệm cần gánh vác từ trong lãnh địa các thế lực quốc gia, tiếp theo là trong liên minh dị linh châu ta.”
“Các thành viên nước lớn trong liên minh có thể trao đổi tình báo, mua bán tài nguyên dị linh, ngươi có thể xem nó như một thế lực nhỏ, chỉ là không có bất kỳ quy tắc ràng buộc nào.” "Nhưng một khi liên quan đến sự sống còn của Trung Châu, mong rằng Trương huynh có thể đồng lòng cùng chúng ta!"
“Cái này không thành vấn đề.” Trương Thanh Đạo gật nhẹ đầu, ngược lại không có ý kiến gì.
Sau đó, hòa thượng Ngộ Linh lại nói một loạt các công việc cần chú ý, bao gồm việc các đại quốc dị linh không thể xâm lược lẫn nhau, không thể can thiệp vào chính trị nội bộ của các thế lực quốc gia trong lãnh địa v.v...
Đến tận lúc đêm xuống, hòa thượng Ngộ Linh rốt cuộc đã nói xong toàn bộ các hạng mục công việc: “Quy tắc đại khái là như vậy, Trương huynh nếu có nghi vấn nào khác cũng có thể nói ra.”
“...” Chỉ thấy Trương Thanh Đạo mang vẻ mặt tươi cười, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, chưa đưa ra câu trả lời.
Thời gian dần trôi qua, cả phòng họp vẫn im ắng. Bạch Uyên đã nhận ra điều gì đó không ổn, đụng vào người Trương Thanh Đạo bên cạnh, nhưng ngón tay lại xuyên qua: “Ảo cảnh?” Hắn lập tức hiểu ra, và ngay lúc này, có lẽ là do Bạch Uyên vừa chạm vào một chút, bản thân Trương Thanh Đạo trong nháy mắt liền hồi phục, đồng thời nói: "Vất vả Ngộ Linh đại sư."
"..." hòa thượng Ngộ Linh ngẩn ra, trong nháy mắt liền ý thức được điều gì đó. Vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, cứ thế nhìn chằm chằm Trương Thanh Đạo, chính mình lại bị ảo cảnh lừa? Có thể đừng có mất kiên nhẫn sớm vậy không chứ...
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghĩ ra điều gì đó, trong mắt có chút kinh ngạc. Đối phương thi triển ảo cảnh mà hắn lại không có bất kỳ sự phát giác nào? Thực lực của vị lục chú mới này, có chút khó lường...
Hắn lắc đầu, cũng không tiếp tục nghĩ nhiều. Thực lực của đối phương càng mạnh thì sẽ chỉ có lợi cho Liên Minh Dị Linh Trung Châu mà thôi, dù sao giữa bọn họ cũng là minh hữu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận