Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 153: Tiểu hàn, ta đừng mắc bệnh......

Chương 153: Tiểu Hàn, ta đừng có bị bệnh......
Bây giờ, trong sân vận động, Vương Ly nhìn Bạch Uyên đang cố gắng tu luyện phía dưới, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn nhìn ánh mắt khác thường của những người còn lại, chậm rãi nói:
“Bạch Uyên……” “Vương lão sư, ngươi không cần để ý đến ta, ta chịu đựng được.” Lúc này, Bạch Uyên hết sức chăm chú, cố gắng nắm bắt luồng Âm Quỷ chi lực đang lưu động.
“Không phải, chuyện ngươi có chịu đựng được hay không là một chuyện……” Vương Ly xoa trán, nói:
“Nhưng ngươi có thể nhìn xung quanh một chút được không……” Chỉ thấy lúc này Bạch Uyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, vì nắm bắt sức mạnh di động hiệu quả hơn, trên người hắn chi chít vết thương lớn nhỏ, trông vô cùng thê thảm...
Mà điều khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng hơn nữa là máu tươi hàng này chảy ra đã bao phủ hơn phân nửa sân vận động, chẳng khác gì hiện trường giết người...
Những người còn lại đều chỉ có thể bị ép núp vào các ngõ ngách...
Ngươi mẹ nó tu luyện thì cứ tu luyện, nhưng có thể đừng quá bất hợp lý như vậy không?!
“Ách…” Bạch Uyên nhìn xung quanh một cái, nói: “Máu của ta lại không độc, không ảnh hưởng đến việc học tập của mọi người chứ?” “…” Vương Ly vuốt vuốt đầu, ở trong khung cảnh kinh dị như vậy, mẹ nó ai có thể tu luyện được chứ...
Bây giờ hắn thật có chút hối hận, không nên cho người ta dùng số lượng lớn dung dịch dinh dưỡng cao cấp của Bạch Uyên, cái thứ đó tạo máu đúng là hơi bị tốt rồi...
“Lát nữa ta đến quét dọn, được chứ?” Bạch Uyên nháy mắt, nói: “Lão sư, ngươi cũng không thể ngăn cản ta cố gắng tiến bộ chứ……” “…” Khóe miệng Vương Ly giật một cái, hắn thật đúng là không thể ngăn cản...
“Thôi, cứ vậy đi.” Theo cái mức độ tu luyện điên cuồng của Bạch Uyên, hơn trăm bình dung dịch dinh dưỡng cao cấp kia có khi 10 ngày là phải dùng hết...
Những người còn lại thấy Vương Ly cũng bó tay, chỉ có thể điều chỉnh tâm tình, cố gắng vùi mình vào việc tu luyện.
Không thể không nói, đây cũng là một cách rèn luyện tâm tính của bọn họ...
Thời gian thoáng một cái đã qua, sắp đến giờ tan học, Bạch Uyên không tiếp tục tự ngược kiểu tu luyện nữa mà uống một mạch năm, sáu bình dung dịch dinh dưỡng, tiếp đó lấy quỷ tinh hắn giành được ra.
Thêm quỷ tinh được ưu đãi riêng của hắn và phần thưởng từ sự kiện đầu người quỷ lần trước, tất cả đã có hơn ba mươi khối. Như nhớ ra điều gì đó, hắn giữ lại hai khối cất vào túi.
Rất nhanh, trước ánh mắt đỏ mắt của mọi người, số quỷ tinh còn lại đều bị Bạch Uyên nuốt vào bụng, “Mẹ nó ngươi ăn nhiều như vậy, không sợ bị ăn cho bể bụng à...” “Mẹ nó, ta thật sự không dám nhìn cảnh này, một kiếm giết ta luôn đi...” Mọi người lẩm bẩm trong lòng, trong mắt tràn đầy ước ao ghen tị!
Đa phần trong số đó đều là quỷ tinh của bọn họ!
“Vị không tệ, có điều lần sau có thể thêm chút gia vị vào trộn lên ăn.” Bạch Uyên liếm môi, có chút hài lòng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, quỷ tinh trong cơ thể hắn liền được phân giải, hóa thành từng luồng sức mạnh linh dị tinh túy, dung nhập vào Âm Quỷ chi lực.
“Hửm?” Bạch Uyên biến sắc, trong lòng vui mừng, Âm Quỷ chi lực lại có tiến triển mang tính đột phá?!
Cùng lúc đó, hắn phát hiện Âm Quỷ chi lực trong người mãnh liệt, thậm chí muốn tự chủ ngưng tụ thành hư ảnh Âm Quỷ. Mà lúc này ánh mắt mọi người vẫn đổ dồn vào người hắn, sắp bị bại lộ rồi?!
Hắn vốn đã dùng đầu lâu quỷ làm vũ khí, giờ nếu lại để lộ hư ảnh Âm Quỷ, e rằng thật sự sẽ bị coi là một con quỷ mất...
“Vẫn nên kín đáo một chút...” Lúc này, Bạch Uyên tâm thần khẽ động, trực tiếp ném đầu người quỷ từ trong túi ra. Quả nhiên, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng theo đầu người quỷ mà chuyển động, trong lòng càng thêm cảnh giác, thằng này sẽ không lại muốn lên cơn chứ...
Trong lúc sự chú ý của mọi người bị thu hút, bóng mờ Âm Quỷ trong cơ thể Bạch Uyên lóe lên rồi biến mất, sau đó bị hắn cưỡng ép đè xuống.
“May mà ca thông minh...” Bạch Uyên vỗ ngực, sau đó lại triệu đầu lâu quỷ trở về.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói từ sau lưng hắn vang lên, “Ngươi làm gì đấy?” “??” Bạch Uyên ngơ ra, quay đầu nhìn lại, thấy Vương Ly đang trừng mắt nhìn mình, dường như ánh mắt không hề rời đi một giây.
“Ách... Vương lão sư?!” Trong lòng hắn chùng xuống, thăm dò nói: “Vừa nãy, thầy đều thấy hết cả rồi?” “Ngươi cảm thấy thế nào?” “...” Khóe miệng Bạch Uyên giật một cái, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nửa ngày hắn nặn ra một nụ cười nhạt, nói:
“Vậy, thầy thấy thế nào?” “…” Vương Ly ngẩn ra, vốn nghĩ chờ đối phương giải thích, không ngờ lại bị hỏi ngược lại?
“Nếu như ta đoán không sai...” Vương Ly híp mắt, vừa đi vừa lại quan sát Bạch Uyên một chút, nói tiếp:
“Có phải ngươi còn thu phục một Âm Quỷ nữa không?!” “…” Bạch Uyên thần sắc khẽ động, thậm chí không nhịn được vỗ tay, nói:
“Không hổ là lão sư, quả nhiên kiến thức rộng rãi!” “Ngươi tưởng ngươi có thể qua mặt ta được à?!” Vương Ly nhếch miệng, sau đó hạ giọng nói:
“Ngươi hợp tác với quỷ vật, có phải dùng quỷ phù các loại đồ vật không? Có thể thu phục cả lệ quỷ.” “À ờ...” “Tiểu tử ngươi giấu kỹ thật đấy...” Vương Ly nhìn Bạch Uyên thật sâu một cái, ngược lại không nói thêm gì nữa.
Dù sao cả lớp đều là quỷ linh nhân, chuyện này cũng không có gì ly kỳ.
“Nếu rảnh, tự mình đến bộ phận linh dị xin cấp thân phận quỷ linh nhân đi, ngươi cứ mãi mang cái mác người thường kia, cũng không hợp lắm.” “Dạ...” Bạch Uyên gật đầu, trong lòng ngược lại không để tâm đến.
Hắn biết quá trình xin làm quỷ linh nhân, cần để bộ phận linh dị kiểm tra xem việc ngươi hợp tác với quỷ vật là thật hay giả, chỉ riêng cửa này thôi là đủ làm khó hắn rồi...
“Tốt, tan học!” Lúc này, Vương Ly không nói nhiều nữa, trực tiếp rời khỏi sân vận động.
Những người còn lại cũng nhao nhao rời đi.
Chu Hàn đến bên cạnh Bạch Uyên, nói:
“Bạch ca, đi thôi, càn quét nhà ăn!” “Đợi đã.” Bạch Uyên lắc đầu, đứng đợi tại chỗ. Khi tất cả mọi người đã rời khỏi sân vận động, hắn mới khẽ động, triệu hồi Âm Quỷ chi lực của mình ra.
“Tiểu Hàn, ngươi đến cảm nhận một chút kỹ năng mới của ta.” Bây giờ, Bạch Uyên bật hết công suất, bóng mờ Âm Quỷ lại xuất hiện, khiến cả người hắn trở nên âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
Đồng thời một luồng âm khí giống sương trắng xuất hiện, sau đó tràn vào cơ thể Chu Hàn. “Má ơi, mạnh thật!!” Chu Hàn trong nháy mắt kinh hô một tiếng, sau đó lập tức ngã xuống đất, bắt đầu run rẩy không ngừng, như đang hứng chịu cái lạnh cực độ, trông sắp chết bất đắc kỳ tử đến nơi.
“Hửm?” Bạch Uyên khựng lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong chớp mắt miểu sát một quỷ linh nhân, Âm Quỷ âm khí biến thái đến vậy?!
Hắn vội vàng thu hồi âm khí khỏi người Chu Hàn, lo lắng gây hại đến tính mạng của đối phương.
Nhưng lúc này Chu Hàn vẫn cứ run rẩy không ngừng, thậm chí cả tàn ảnh cũng hiện ra. “…” Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, trong nháy mắt liền phản ứng lại, bất đắc dĩ nói:
“Tiểu Hàn, cái bệnh tình của ngươi, còn nặng hơn ta à? Có thể nào đừng có bị bệnh không?” “Bạch ca, là... kỹ năng của ngươi... quá cường đại...” Chu Hàn trên đất run lẩy bẩy không ngừng, thậm chí nói chuyện cũng có chút không lưu loát.
“Vấn đề là, ta đã thu âm khí về rồi mà.” “Ách... Không nói sớm.” Chu Hàn đờ ra, sau đó cá chép nhảy một phát đứng lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận