Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 396: Lão đạo sĩ phù?

“Chương 396: Lão đạo sĩ vẽ bùa?” Bạch Uyên ngớ người, một thoáng liền không nhịn được cười phá lên, “Không phải chứ, ngươi muốn gọi một xe bánh mì người à?” Vương Thanh định mở miệng thì điện thoại vang lên. Rất nhanh, hắn lên tiếng, “Lười nói chuyện với ngươi, người nhà ta tìm ta có chút việc, ta đi trước nhé!” Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi, còn Hàn Vũ thấy vậy, cũng tách ra khỏi hai người Bạch Uyên. Bạch Uyên nhìn theo bóng lưng nàng, dường như đang suy nghĩ điều gì. “Bạch ca, có phải anh muốn cùng nàng lập đội không?” Đúng lúc này, Chu Hàn lên tiếng. “Hả? Sao ngươi biết?” “Liếc mắt một cái là thấy liền thôi mà…” Chu Hàn nhíu mày nói, “Nếu không thì vừa rồi sao ta lại kiên quyết chỉ lấy một phần tư thưởng chứ.” “Ơ…Chuyện này thì liên quan gì?” “Đương nhiên là có!” Chu Hàn lên tiếng, “Bạch ca, anh thật không biết hay đang giả vờ, nếu như em mà lấy ba trăm quỷ tinh thì người ta liền coi đội mình là chia đều, còn ai dám tới nữa chứ?” “À…” Bạch Uyên khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ra. Thực lực của Hàn Vũ quá mạnh, thậm chí có thể nói là vượt một bậc so với Bạch Uyên, đã khó để lôi kéo người ta vào đội rồi thì làm sao có thể chia đều thưởng được chứ, như thế không phải là biến mình thành người đi làm công không công hay sao? Chu Hàn tiếp tục nói, “Bạch ca, về sau tiểu đội của mình, mặc kệ có thêm thành viên mới hay không thì đều phân chia dựa theo đóng góp!” Bạch Uyên thấy thế gật đầu, “Được, cứ theo thế đi.” Nhưng trước khi kéo Hàn Vũ vào đội, hắn phải kéo được Vương Thanh vào trước đã… Mặc dù thằng cha kia là con thú nuốt vàng, nhưng nếu có đủ quỷ tinh để cung cấp thì thực lực cũng có thể nói là cực kỳ mạnh, hơn nữa tiềm năng vô hạn nữa… “Nhưng mà thời cơ vẫn chưa đến, chờ tới khi cần lập đội làm nhiệm vụ thì hãy tính sau…” Hắn tự nhủ, đồng thời nhìn quyển sổ tay nhập học trong tay, “Đi về ký túc xá trước thôi…” Mấy phút sau, hai người mượn sức mạnh linh dị, một mạch chạy nhanh đến cái gọi là khu ký túc xá, “Cái chỗ rộng như này vậy mà lại không sắp xếp xe…” Bạch Uyên không nhịn được lên tiếng oán thán. Chu Hàn mặt bất đắc dĩ nói, “Anh ơi, đường đất như này thì xe nào chạy cho nổi…” “Nhưng mà cái ký túc xá này có vẻ không tệ đấy…” Hai người nhìn về phía trước. Chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ kiểu thôn quê nằm rải rác, xung quanh đầy cây xanh, nhìn cực kỳ yên tĩnh, khiến người ta không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận