Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 396: Lão đạo sĩ phù?

“Chương 396: Lão đạo sĩ vẽ bùa?” Bạch Uyên ngớ người, một thoáng liền không nhịn được cười phá lên, “Không phải chứ, ngươi muốn gọi một xe bánh mì người à?” Vương Thanh định mở miệng thì điện thoại vang lên. Rất nhanh, hắn lên tiếng, “Lười nói chuyện với ngươi, người nhà ta tìm ta có chút việc, ta đi trước nhé!” Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi, còn Hàn Vũ thấy vậy, cũng tách ra khỏi hai người Bạch Uyên. Bạch Uyên nhìn theo bóng lưng nàng, dường như đang suy nghĩ điều gì. “Bạch ca, có phải anh muốn cùng nàng lập đội không?” Đúng lúc này, Chu Hàn lên tiếng. “Hả? Sao ngươi biết?” “Liếc mắt một cái là thấy liền thôi mà…” Chu Hàn nhíu mày nói, “Nếu không thì vừa rồi sao ta lại kiên quyết chỉ lấy một phần tư thưởng chứ.” “Ơ…Chuyện này thì liên quan gì?” “Đương nhiên là có!” Chu Hàn lên tiếng, “Bạch ca, anh thật không biết hay đang giả vờ, nếu như em mà lấy ba trăm quỷ tinh thì người ta liền coi đội mình là chia đều, còn ai dám tới nữa chứ?” “À…” Bạch Uyên khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ra. Thực lực của Hàn Vũ quá mạnh, thậm chí có thể nói là vượt một bậc so với Bạch Uyên, đã khó để lôi kéo người ta vào đội rồi thì làm sao có thể chia đều thưởng được chứ, như thế không phải là biến mình thành người đi làm công không công hay sao? Chu Hàn tiếp tục nói, “Bạch ca, về sau tiểu đội của mình, mặc kệ có thêm thành viên mới hay không thì đều phân chia dựa theo đóng góp!” Bạch Uyên thấy thế gật đầu, “Được, cứ theo thế đi.” Nhưng trước khi kéo Hàn Vũ vào đội, hắn phải kéo được Vương Thanh vào trước đã… Mặc dù thằng cha kia là con thú nuốt vàng, nhưng nếu có đủ quỷ tinh để cung cấp thì thực lực cũng có thể nói là cực kỳ mạnh, hơn nữa tiềm năng vô hạn nữa… “Nhưng mà thời cơ vẫn chưa đến, chờ tới khi cần lập đội làm nhiệm vụ thì hãy tính sau…” Hắn tự nhủ, đồng thời nhìn quyển sổ tay nhập học trong tay, “Đi về ký túc xá trước thôi…” Mấy phút sau, hai người mượn sức mạnh linh dị, một mạch chạy nhanh đến cái gọi là khu ký túc xá, “Cái chỗ rộng như này vậy mà lại không sắp xếp xe…” Bạch Uyên không nhịn được lên tiếng oán thán. Chu Hàn mặt bất đắc dĩ nói, “Anh ơi, đường đất như này thì xe nào chạy cho nổi…” “Nhưng mà cái ký túc xá này có vẻ không tệ đấy…” Hai người nhìn về phía trước. Chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ kiểu thôn quê nằm rải rác, xung quanh đầy cây xanh, nhìn cực kỳ yên tĩnh, khiến người ta không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn mấy phần. Bạch Uyên dựa theo bản đồ trong sổ tay, rất nhanh đã tìm được ký túc xá của mình. Chỉ thấy trước cửa một tiểu viện, có một chữ “Uyên” nguệch ngoạc, hiển nhiên là chỗ ở riêng của hắn. Nhìn nét chữ viết ngoáy mà quen thuộc này, Bạch Uyên lập tức biết đây là đích thân bộ trưởng Trương viết… Khác với sự chán ghét trước đây, trong mắt hắn bây giờ tràn đầy sự yêu thích, lẩm bẩm, “Có thể ẩn chứa sức mạnh linh dị nào không…” Theo thực lực hiện tại của Trương Thanh Đạo, một chữ viết bừa cũng có thể có linh dị chi lực thần bí khó lường… Hắn cẩn thận quan sát một hồi, thậm chí còn đưa tay sờ nhẹ vào nhưng cũng không cảm nhận được gì khác lạ. “Ê, ông em, cái chữ này có gì đặc biệt không?” Lúc này, trong lòng hắn nghĩ thầm rồi hỏi thẳng con quỷ mặt nạ đang im lặng đã lâu. “Nhìn qua thì không thấy.” Quỷ mặt nạ đáp lời, “Trừ khi là dùng sức mạnh linh dị, dùng quỷ tệ thì mới được.” Tuy nguồn gốc của nó rất lớn, nhưng chỉ bằng mắt thường muốn nhìn ra được linh dị chi lực thì vẫn có hơi quá. “Thôi dẹp đi.” Bạch Uyên lắc đầu nói, “Ta chỉ tò mò hỏi chút thôi.” Hắn đẩy cửa đi vào trong ký túc xá của mình. “Bạch ca, chỗ này của em!” Lúc này, Chu Hàn gần đó vẫy vẫy tay, chỉ về phía ký túc xá phía trước. Tiểu viện của hai người liền kề nhau. Có lẽ là do hai người cùng nhau báo danh nên bị coi là bạn tốt nên mới sắp xếp ở chung. “Vào xem trước đã!” Hai người lần lượt tiến vào ký túc xá của mình. Ngoài cây cối bao quanh tiểu viện thì ở phía trước còn trồng đủ loại hoa tươi, trông có chút tao nhã, Khi đi qua vườn hoa nhỏ thì đến một căn nhà nhỏ hai tầng, nhìn bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng điều này đã vượt qua dự đoán của Bạch Uyên rồi, hắn còn tưởng rằng ký túc xá sẽ là mấy cái nhà tranh xiêu vẹo cơ mà… “Bộ trưởng Trương cũng không tệ đấy, ít nhất chỗ này còn có thể che mưa che nắng…” Bên trong ký túc xá nội thất cũng đầy đủ mọi thứ, tràn ngập phong cách hiện đại, tuy không đến nỗi là xa hoa nhưng cũng là đủ dùng rồi. Đáng chú ý là ở phía sau ký túc xá, còn có một cái hậu viện hoang tàn mọc đầy cỏ dại, hiện tại vẫn chưa được dọn dẹp. “Cũng tạm ổn…” Bạch Uyên nhìn phong cảnh tự nhiên bên ngoài cửa sổ, khá hài lòng với ký túc xá. “Lên lầu xem một chút đi…” Hắn đi một vòng ở tầng một, rồi quay người lên tầng hai. Vừa bước chân lên cầu thang thì thần sắc hắn chấn động, trong mắt có một tia bất ngờ, Nồng độ quỷ linh lực ở tầng hai rõ ràng cao hơn tầng một rất nhiều. Âm quỷ chi lực trong cơ thể hắn thậm chí còn trở nên sinh động hơn, Hiển nhiên tầng hai là nơi chuyên dùng để tu luyện. Ánh mắt hắn khẽ động, chỉ thấy tầng hai không giống cách bố trí một phòng ngủ một phòng khách của tầng một mà lại chỉ có một gian phòng lớn trống trải, trên cửa sổ thì dán một tấm bùa màu vàng, bên trên viết những chữ phù văn mà hắn không hiểu… Nhưng khi Bạch Uyên nhìn vào lá bùa này thì trong mắt lại có một sự kinh ngạc, Lá bùa này vậy mà cho hắn cảm giác quen thuộc… “Giống như đã từng gặp ở đâu đó…” Bạch Uyên sờ cằm, trong mắt có vẻ kỳ lạ. Lúc này, quỷ mặt nạ chậm rãi đáp lời: “Lúc trước ngươi dùng cái đồ chơi này để đối phó với ta đấy…” “Hả? Ta từng đối phó với ngươi?!” Bạch Uyên ngớ người, thầm nghĩ, “Chẳng lẽ kiếp trước của mình cũng là một Quỷ Linh Nhân đỉnh cấp, còn từng đại chiến với mặt quỷ đỉnh phong?” “Ngươi cũng thật là dám nghĩ đấy…” Quỷ mặt nạ đáp lại, “Ta nói là ở trong nhà vệ sinh nhà ngươi đó, ngươi dùng cái đồ chơi này để đối phó với ta, kết quả bị ta nuốt chửng rồi…” “Lá bùa này, ta chỉ có thể nói là, quá khó ăn!” “?” Bạch Uyên sửng sốt, trong nháy mắt đã nhớ lại. Hôm đó, hắn vừa từ trung tâm điều trị bệnh tâm thần trở về thì ban đêm đã gặp phải quỷ mặt nạ… Và đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt quỷ. Cũng từ đó, hắn bắt đầu bước chân lên con đường linh dị… “Lá bùa này dường như là lão đạo sĩ ở bệnh viện đưa cho mình…” Trong đầu hắn hiện lên ký ức, lúc đó hắn còn nghĩ ông ta là phường lừa đảo đến bệnh viện gây rối… Sau đó thì hắn cũng thấy người ta lừa đảo thật vì lá bùa kia chẳng có tác dụng gì cả mà còn bị quỷ mặt nạ nuốt. “Lại còn nhìn thấy lá bùa này sao?!” Bạch Uyên lẩm bẩm, “Chẳng lẽ lão đạo sĩ kia thật sự là cao nhân?!” Dù sao lá bùa của đối phương mà xuất hiện ở học phủ linh dị của Đại Hạ thì đã quá đủ để chứng minh rồi… “Ông em, ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy người vẽ lá bùa này có mạnh không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận