Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 167: Ngươi thứ nhất chú kỹ là chuyện ma quỷ......

Chương 167: Chú ý đầu tiên của ngươi là chuyện ma quỷ......
“Tiểu Hàn!” Bạch Uyên vừa vào trường học đã thấy Chu Hàn từ sân vận động đi ra.
“Bạch ca, huynh về rồi à?” Chu Hàn ngớ người, nói: “Vừa tan học, thời gian huynh canh chuẩn ghê...”
“Không có, ta thấy sắp về mới đến.” Bạch Uyên nhún vai, trực tiếp hào phóng thừa nhận.
“...” Khóe miệng Chu Hàn giật giật, huynh đúng là không thèm che giấu gì cả...
“Huynh lại đi g·i·ết quỷ à?” Lúc này, cả người Bạch Uyên đầy m·á·u tươi, lực ăn mòn của Mê Vụ Quỷ ngược lại khiến hắn bị thương chút ít.
Chắc đây cũng là một trong những lý do khiến Mã Thi Cương ra tay với hắn, dù sao Quỷ Linh Nhân bị thương sẽ dễ đối phó hơn, chỉ tiếc là hắn đã đánh giá thấp thực lực của Bạch Uyên...
“Ừm, tiện tay g·iết một con thôi.” Bạch Uyên lại không giải thích gì, ngược lại hỏi:
“Hôm nay trường học không có chuyện gì chứ?”
“Có!” Nghe thấy câu này, Chu Hàn liền có chút phấn chấn, mặt mày hớn hở nói:
“Chuyện này, huynh chắc chắn sẽ thích.”
“Thế nào? Trong trường phát vàng thỏi à?”
“...” Chu Hàn ngẩn người, sao đầu óc huynh toàn mơ mộng ban ngày vậy...
“Là linh dị bộ thành phố Bình An muốn tổ chức một hoạt động.”
“Hoạt động gì?”
“Tháng sau sẽ tổ chức cuộc thi đấu giữa các Quỷ Linh Nhân của sáu trường học.”
“Hả?” Bạch Uyên giật mình, nói: “Vậy cái này chẳng phải là phát vàng thỏi sao?”
“...” Chu Hàn nhất thời im lặng.
Nhưng vừa nghĩ đến sức chiến đấu của Bạch Uyên thì có vẻ như hắn nói cũng không sai...
Chỉ là vàng thỏi là cho hắn, chứ có liên quan gì đến người khác đâu...
“Phần thưởng là gì?”
“Chắc là mấy thứ Quỷ Tinh thôi, thầy Vương cũng chưa nói rõ.” Chu Hàn lắc đầu, nói:
“Mỗi trường có bốn suất, nhưng thầy Vương vẫn chưa quyết định ai cả.”
“Ta còn chưa về thì chắc chắn thầy chưa quyết định rồi, đoán chừng thầy muốn hỏi ý kiến của ta.”
“...” Khóe miệng Chu Hàn giật một cái, tiếp lời:
“Không liên quan đến huynh đâu, thầy Vương bảo tháng này mới chọn.”
“Vì sao? Lại kéo dài thời gian?”
“Vì tháng này đa phần mọi người vẫn chưa chấp hành nhiệm vụ linh dị.” Chu Hàn giải thích:
“Thầy nói nhỡ đâu vừa chốt danh sách xong, ai đó lại đi làm nhiệm vụ tèo luôn thì lại phải chọn lại…”
“...” Bạch Uyên khựng lại, không ngờ thầy Vương lại chu đáo đến thế...
“Chọn bốn người à...” Bạch Uyên lại không để ý, lẩm bẩm: “Kiểu gì ta cũng có một suất.”
“Chắc chắn vậy sao?” Chu Hàn nhíu mày, nói: “Nhỡ không chọn huynh thì sao?”
Bạch Uyên mỉm cười:
“Vậy thì ta đánh cho bốn người kia một trận, để bọn chúng không đi thi được, đến lúc đó ta sẽ tham gia.”
“...” Chu Hàn câm nín, tên này quả thật dám làm ra chuyện này mà...
Bạch Uyên hình như nghĩ ra điều gì đó, hỏi:
“Đúng rồi, Tiểu Hàn, huynh có tham gia không?”
Sức chiến đấu của Chu Hàn thật ra cũng không kém, thậm chí có thể nói là người đứng thứ nhất sau Bạch Uyên, dù sao chiêu thức đầu tiên của hắn hơi bị biến thái.
Nhưng tiếc là trò kia đốt mệnh…
“Tham gia, có tài nguyên thì đương nhiên phải kiếm rồi!” Chu Hàn gật đầu, nói: “Ta cũng sẽ dốc hết sức!”
“Đi thôi, đến lúc đó hai ta liên thủ, đại s·á·t tứ phương!”
Hai người vai sát vai, chuẩn bị đi về phía nhà ăn của trường…
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Uyên lại vang lên.
“Alo?”
“Là ta.”
“Ở cổng trường à, được, ta tới ngay.” Bạch Uyên nói vài câu rồi cúp máy.
“Bạch ca, sao vậy? Kẻ thù đến tìm à?”
“...” Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
“Huynh thấy ta sẽ nói chuyện kiểu đó với kẻ thù chắc?”
“Vậy là ai?”
“Người đưa tiền tới!”
Rất nhanh, hai người đến cổng trường.
“Chào ngài, ngài là Bạch Uyên tiên sinh phải không?” Một người đàn ông mặc tây trang tươi cười, nói:
“Tôi là nhân viên kinh doanh của Vương gia, Tiểu Trương...”
“Ừ, chào anh.” Bạch Uyên không dài dòng, trực tiếp lấy đôi giày thêu ra từ hành lý.
Người kia nhận lấy giày, rót lực lượng linh dị vào, trên mặt hưng phấn nói:
“Quả nhiên là đạo cụ linh dị.”
Cảnh tượng này khiến Bạch Uyên và Chu Hàn có chút kinh hãi.
Ngay cả nhân viên kinh doanh của Vương gia cũng là Quỷ Linh Nhân?
Tuy chưa phải Nhất Chú nhưng đã thấy rõ thực lực của Vương gia…
Người kia vừa định cất đi thì nhíu mày, nói:
“Nhưng mà cái thứ này, sao tôi thấy nó hơi thối…”
“Ách...” Bạch Uyên khựng lại.
Bị hắn đối xử như thế thì làm sao mà không thối được…
Hắn nghiêm trang nói: “Đây là giày, đương nhiên là phải thối rồi!”
“Nhưng mà có vẻ không phải cái kiểu thối bình thường…”
“Đây là giày quỷ mà, có chút mùi vị đặc biệt cũng là hợp lý thôi.”
“Nói như vậy thì cũng không sai.” Người kia gật đầu, chấp nhận lời giải thích này.
“Đúng rồi, anh bạn.” Lúc này, Bạch Uyên như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:
“Nếu có một vật thế này, chỉ cần rót lực lượng linh dị vào thì có thể phát sáng.”
“Vậy thì các anh sẽ định giá như thế nào?”
“Hả?” Người kia ngớ ra, rồi nói tiếp:
“Thứ anh nói thì hiện tại cũng có giá trên thị trường rồi.”
“Thật sao?” Bạch Uyên nhíu mày, không ngờ cái thứ kia lại có thị trường à...
“Nhưng mà giá cả thì tôi không rõ lắm, anh có thể hỏi tiệm này thử xem.” Người kia chỉ vào một cửa hàng bên cạnh.
“Hả?” Bạch Uyên ngớ người, ngay lập tức thì hơi há hốc miệng.
Bên cạnh hóa ra là một cửa hàng bán bóng đèn...
Hắn vuốt đầu, nói: “Không phải, ý tôi là đạo cụ linh dị!”
“Có đạo cụ linh dị như thế sao?” Người kia ngớ ra, cũng có chút mộng mị.
“Nhưng mà anh không cần lo lắng, tôi có thể về hỏi kho thử, bọn họ có thể biết giá.”
“Thôi vậy…” Bạch Uyên lắc đầu, cũng không tiếp tục hy vọng bán được món đồ kia nữa.
“Đây là Quỷ Tinh của ngài.” Lúc này, người kia lấy mười khối Quỷ Tinh từ trong túi xách, đây là giá cả đã thương lượng từ trước.
“Anh bạn...” Bạch Uyên nhìn Quỷ Tinh, dường như nhớ ra điều gì đó, nói:
“Có hứng thú làm bạn bè với tôi không?”
“Hả??” Người kia ngớ người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Bạch Uyên xoa xoa hai tay, cười nói:
“Cho thêm hai khối Quỷ Tinh nữa thôi, coi như chúng ta kết bạn bè.”
Thấy không bán được, hắn chỉ có thể tìm mọi cách để vớt vát lại chút tổn thất…
“...” Nhân viên kinh doanh triệt để ngây ngẩn cả người.
Còn có kiểu kết bạn bè như này sao?!
Huynh đang coi hắn là đồ ngốc đấy à...
“Xin lỗi tiên sinh, tôi không có quyền tự ý thay đổi giá sau cùng.” Người kia duy trì nụ cười chuyên nghiệp, kiên quyết từ chối.
“Không phải, dựa vào quan hệ của ta và Vương Thanh, cậu ta không nói gì với anh à?” Bạch Uyên nhíu mày, nói:
“Ví dụ như là, đáp ứng mọi yêu cầu của tôi chẳng hạn?”
“Cái này, Vương thiếu gia có nói qua.”
“Hả? Thật sự có nói à?” Bạch Uyên nhíu mày, không ngờ Vương Thanh vẫn mở cửa sau cho hắn...
“Cậu ta nói...” Người kia suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Chú ý đầu tiên của ngươi chính là chuyện ma quỷ, bảo tôi không cần để ý đến bất kỳ lời nói nào của ngươi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận