Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 499: đầy trời phú quý......

Chương 499: Đầy trời phú quý...... "A?" Giờ phút này, Giả Nguyên nhìn mấy chữ lớn trên người mình, lòng không ngừng chìm xuống... Hắn thật sự cho rằng năng lực bảo mệnh của mình mạnh, thuận lợi thoát khỏi Trương Thanh Đạo, nhưng kết quả, đối phương lại cố tình hành động... "Sắp xong rồi..." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ bóng đêm, như thể đã thấy Trương Thanh Đạo đang cực nhanh chạy đến... "Không thể để hắn để mắt tới nơi này..." Hắn nhìn quán cà phê, muốn mình làm mồi nhử, dẫn dụ đối phương rời đi. Nhưng hắn vừa bước một bước, chữ bút lông trên người xuất hiện lưu động, ngay sau đó, một giọt mực đen rơi xuống, in dấu trên mặt đất. Điều này cũng có nghĩa là, nơi đây cũng đã bị Trương Thanh Đạo nhớ rõ... Cho dù hắn chạy đến chân trời góc bể, Trương Thanh Đạo vẫn sẽ tìm ra nơi này... "Mẹ nó, ta biết không đơn giản như vậy mà..." Giả Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, không nhịn được thầm mắng một tiếng, "Xem ra là đã nhìn thấu việc ta và người giấy tráo đổi vị trí..." Dấu vết của Trương Thanh Đạo sở dĩ dễ thấy như vậy, không hề che giấu, chính là đã tính trước hắn đang ở trên địa bàn của Chúa Tể hội... "Một tên điên mà cũng có thể tính toán như thế, cái thế đạo mẹ nó gì vậy..." Hắn thầm mắng một tiếng, rồi nhìn xuống chân, lẩm bẩm: "Nơi này cách thành phố Cửu Nguyên còn có chút khoảng cách, nhất định phải nắm chắc thời gian chuẩn bị!"
Giờ phút này, Trương Thanh Đạo đang mang theo Bạch Uyên bọn người bay trên bầu trời, "Tốc độ thật nhanh a..." Bạch Uyên nhìn kiến trúc cao tầng phía dưới thoáng qua đã mất, không khỏi cảm thán. Cái này còn nhanh hơn cả đi máy bay... "Bộ trưởng, người phía dưới có thể thấy chúng ta sao?" Bạch Uyên nhíu mày, nói: "Ngày mai chúng ta có thể lên tin tức không? Cái kiểu như "kinh hoàng, đêm qua trên trời xuất hiện năm siêu nhân"." "..." Trương Thanh Đạo lắc đầu, nói: "Ta dùng dị lực che giấu, người phía dưới không thấy được chúng ta, trừ khi bọn họ là Quỷ Linh nhân cùng cấp." "Không thấy được?" Bạch Uyên ngẩn người, trong mắt có chút thất vọng, hắn còn muốn xuất hiện một chút cho mọi người biết... Đúng lúc này, Trương Thanh Đạo chậm rãi nói: "Lát nữa đến địa bàn Chúa Tể hội, nếu có tạp ngư, các ngươi có thể giúp một tay dọn dẹp, nếu gặp Quỷ Linh nhân từ Tam chú trở lên, không nên hành động thiếu suy nghĩ!" Không đợi Bạch Uyên trả lời, hắn nói tiếp: "Bất quá với phong cách gặp chuyện là chạy của các ngươi, ta cũng không cần lo việc này." "..." Khóe miệng Bạch Uyên bọn người giật giật, ý gì đây, thật coi bọn họ là đám tham sống sợ chết đúng không? "Hiệu trưởng! Ngươi..." Trong mắt Vương Thanh dường như có chút không cam lòng, rồi lập tức tươi cười nói: "Nhìn người thật chuẩn..." "..." Trương Thanh Đạo giật khóe mắt, nhìn Bạch Uyên bọn người thật sâu, giờ phút này, hắn đã biết cái gì gọi là "vật họp theo loài"... Nửa ngày, thần sắc hắn khẽ động, nói: "Ta thấy các ngươi giống như bị Lệ Quỷ làm thương tổn, bây giờ còn chút thời gian, có thể nghỉ ngơi một chút." Bạch Uyên gật nhẹ đầu, vết thương do ngồi Kiên Quỷ gây ra, đến giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Trong khoảnh khắc, bốn người bắt đầu điều động dị lực để chữa trị vết thương. Mặc dù Trương Thanh Đạo là chủ lực tuyệt đối, bọn họ chỉ là đi theo đánh xì dầu nhưng nhỡ đâu tạp ngư quá nhiều, bọn họ cũng tránh không khỏi một trận đại chiến. Giờ phút này, Trương Thanh Đạo trầm mặc lại, đồng thời đưa mắt nhìn về bóng đêm mịt mờ phía trước. "Dám cướp đồ của Linh Dị bộ ta, tối nay chính là lúc các ngươi phải trả giá lớn..." Thần sắc hắn bình tĩnh, trong mắt tràn ra một vòng sát ý... Từ trước đến nay đều là hắn cướp tài nguyên của người khác, khi nào bị người cướp tài nguyên, đối với Chúa Tể hội, hắn tự nhiên chưa bao giờ quên... "Xem ra Chúa Tể hội sắp bị thảm rồi..." Bạch Uyên bọn người phía sau thần sắc khẽ động, đều nhận ra sát ý trên người hiệu trưởng... Bọn họ cũng không lo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao ngay cả các thế lực lớn mạnh nhất đều ăn quả đắng dưới tay Trương Thanh Đạo, Chúa Tể hội tự nhiên cũng chẳng là gì... Lúc này, Vương Thanh lặng lẽ xích lại gần, nói: "Ta nói Lão Bạch, thế này rõ là sắp đại chiến, chúng ta nhào lên làm gì?" "Chỉ để xem náo nhiệt à?" Vừa nãy hắn đã muốn cự tuyệt Trương Thanh Đạo nhưng lại bị Bạch Uyên ngăn lại, điều này làm trong lòng hắn khó hiểu. "Xem náo nhiệt?" Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói: "Ngươi thấy ta nhàn rỗi vậy à?" "Có chứ." Vương Thanh chăm chú gật đầu. "" Bạch Uyên lập tức im lặng, rồi, hắn nhìn Trương Thanh Đạo phía trước, lại dùng dị lực truyền âm: "Bộ trưởng hiện tại là bản thể hay hóa thân?" "Hử?" Vương Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Xác suất lớn là hóa thân chứ?" Hắn không tin cái giấy thông báo trúng tuyển có thể gọi bản thể tới, dù sao người mạnh như Trương Thanh Đạo chắc chắn có việc riêng cần làm, không thể hễ gọi là đến... "Vậy chẳng phải đúng rồi à." Bạch Uyên nhếch mép, nói: "Nếu là hóa thân, vậy chắc chắn có giới hạn thời gian..." "Nhỡ đại chiến kết thúc, hóa thân của hiệu trưởng hết giờ, vậy chiến lợi phẩm đầy đất ai thu?" Nghe đến đó, Vương Thanh lập tức kinh hãi, hiểu ngay, thì ra Bạch Uyên là đánh chủ ý này... Hắn vậy mà không nghĩ tới điểm này... Lập tức, hắn không nhịn được giơ ngón tay cái lên, nói: "Không hổ là ngươi..." "Đây chính là tài phú của Chúa Tể hội... Chúng ta muốn phất nhanh..." Chúa Tể hội chiếm cứ Đại Hạ Quốc nhiều năm, hơn nữa lại là tổ chức hắc ám, làm việc không cố kỵ gì, tài nguyên linh dị tích lũy tuyệt đối không phải con số nhỏ. Món phú quý đầy trời này, rốt cuộc sắp đến lượt bọn họ sao? Nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Thanh, Bạch Uyên lắc đầu, tiếp tục dùng dị lực truyền âm: "Nghĩ gì thế? Tài phú của Chúa Tể hội khẳng định thuộc về Linh Dị bộ Đại Hạ chúng ta, bọn ta chỉ là công nhân bốc vác mà thôi..." "Vận chuyển?" Vương Thanh lập tức ngẩn người, hưng phấn trong lòng dừng lại. Hóa ra chỉ là khổ sai à? Lúc này, Bạch Uyên nhíu mày, đổi giọng, nói: "Bất quá chúng ta khổ cực như vậy, cầm mấy ngàn quỷ tinh làm phí vất vả, cũng không quá đáng nhỉ?" "Hử?" Vương Thanh ngẩn ra, rồi liên tục gật đầu, nói: "Không quá đáng, ta thấy hoàn toàn không quá đáng..." Tài phú của Chúa Tể hội chắc chắn là năm, sáu chữ số, phần lớn khẳng định thuộc về Trương Thanh Đạo, bất quá bọn họ làm nhân viên vận chuyển, cầm mấy ngàn quỷ tinh là hoàn toàn hợp lý, không hề quá đáng. Giờ phút này, Trương Thanh Đạo phía trước khẽ động, nhìn sâu vào hai người Bạch Uyên, nhưng không nói gì. Bạch Uyên thấy thế, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, cuộc đối thoại giữa hắn và Vương Thanh là dùng dị lực truyền âm, nhưng theo năng lực của Trương Thanh Đạo, có thể nghe lén một cách dễ dàng, mà lúc này Trương Thanh Đạo lại không nói gì, rõ ràng là đã chấp nhận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận